Ở giữa có hai hán tử tinh tráng mặc bộ quần áo kỳ dị khiêng một cái kiệu nhỏ. Trên kiệu có một nữ tử mặc quần đỏ đầu cũng đội khăn và mang mạng che mặt đang ngồi. Đôi mắt nàng sáng lấp lánh như bảo thạch, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời.
Mà phía sau nữ tử kia còn có một chiếc kiệu nhỏ nữa. Trên kiệu là một lão phụ nhân chỉ mang một cái khăn che mặt, không trùm đầu có thể nhìn rõ mái tóc bạc, thoạt nhìn tuổi tầm trung niên mà lúc này vị phụ nhân cũng đang ngẩng đầu ngắm nhìn trời đê. Sau khi quá sát một hồi phụ nhân lẩm bẩm:
– Xem ra chúng ta chậm chân rồi.
– Mỗ mỗ, đã ba tháng hành trình trên đường chưa hề ngừng nghỉ một ngày mới đến được Đại Đường quốc phía Đông này. Thật sự là lão Thái Sư Tôn lão nhân gia cấp thiết vậy sao ?
Thiếu nữ ở kiệu phía trước lên tiếng, thanh âm tựa như chim vàng oanh làm người nghe cảm thấy thư sướng.
Phụ nhân nói:
– Hài tử, cháu không biết người mang tinh thần thiên túc rất khó gặp. Lần này Đại Đường quốc ở Đông Vực xuất hiện dị tượng vì thế mà Thái Sư Phó lão nhân gia đã xuất quan sớm muốn ta đi tìm người nọ, cần phải lấy lễ đối xử, thành tâm thành ý mời và quan trọng nhất là không để người khác cướp đi mất. Mà hôm nay lại xuất hiện dị tượng như thế này hẳn những người khác cũng phát hiện ra và đương nhiên tốc độ của bọn họ cũng nhanh hơn chúng ta.
– Thực sự là một tên đáng ghét, tìm được hắn rồi trước tiên phải cho hắn nếm thử sự lợi hại để xem hắn có dám trái lời ta không?
Trong lòng nữ tử thầm nói. Tốc độ đoàn người trở nên nhanh hơn, cánh hoa rải khắp đầy trời, khi đoàn người đã biến mất tại cuối đường mới rơi xuống đất.
Kinh Thành, Túc Tĩnh Vương phủ.
Vẫn là ở trong biệt viện xưa, Tuyết Ông tiên sinh vẫn đứng một chỗ như cũ nhìn tinh không đang tỏa sáng trên đỉnh đầu đến xuất thần, trầm mặc không nói.
Nhưng trong lòng hắn đang nổi sóng, gần đây tinh tượng phát sinh biến hóa kỳ dị khắp nơi bắt đầu hành động mà hắn cũng nhận được mật lệnh của sư tôn muốn hắn sử dụng lực lượng của Túc Tĩnh Vương tìm kiếm ngời mang tinh túc thiên mệnh. Sau khi tìm được phải lập tức đưa về Tuyết Vực.
Mặt khác sư tôn còn nhắc Nguyệt Tông cũng đã phái cao thủ tiến nhập vào Đại Đường quốc bắt đầu tìm kiếm người mang tinh túc thiên mệnh hơn nữa mấy vị trưởng lão Nhật Tông cũng đồng thời tiến nhập vào Đại Đường.
Mấy tin tức này đều là cơ mật cao nhất mà Tuyết Ông tiên sinh có được nhưng mà lần này sư tôn hắn lại nhắc đến cao thủ khắp nơi: Bắc Vực, Nam Vực, Tây Vực, Thiên Đảo Vực… các cao thủ khắp nơi đều hướng đến Đại Đường tìm kiếm người mang tinh túc thiên mệnh. Sư tôn lệnh cho hắn phải hành động nhanh hơn không được để người này rơi vào các thế lực khác.
Mệnh lệnh của sư tôn Tuyết Ông tiên sinh không dám vi phạm nhưng lúc này đây khi nghĩ đến mệnh lệnh của sơ tôn trong lòng Tuyết Ông tiên sinh rối loạn, phức tạp đến cực điểm.
Tất cả những vấn đề, thiên tượng đủ để hắn nhận ra người mang tinh túc thiên mệnh là ai. Hắn ngàn lần không nghĩ đến người trước đây đã từng ở bên cạnh hắn, người mà hắn đã từng rất thưởng thức mà hôm nay song phương đã trở mặt. Không ngờ được rằng tiểu tử Vân Thiên Hà kia chính là người mà sư tôn lệnh cho hắn phải đưa về.
Nghĩ đến đây trong lòng Tuyết Ông tiên sinh kêu khổ không thôi bởi vì lần này Túc Tĩnh Vương, Thiên Môn đã xé rách da mặt với Đồ gia mà tiểu tử kia lại mang họ Đồ.
Ai!
Tuyết Ông tiên sinh thở dài hắn chưa bao giờ vì một việc mà phải lo lắng suy nghĩ nhiều như vậy. Muốn hài tử kia đi theo mình thì cần phải thỏa hiệp nhưng như thế lại đi ngược với tình cảm Túc Tĩnh Vương dành cho hắn, nhưng nếu không làm thì lại trái lệnh sư tôn, thật sự hắn rất khó đưa ra lựa chọn.
Kinh Thành, Định Nam Hầu phủ.
Bên trong bí thất, lúc này sắc mặt Mạc Bách Uy cực kỳ cung kính đứng trước mặt một xích phát lão giả không dám thở mạnh một tiếng, đang chờ đợi đối phương mở miệng.
Vị lão giả đang ngồi kia nhấp một ngụm trà, sau khi buông chén ra lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Mạc Bách Uy nói:
– Lần này chính là thời cơ tuyệt hảo để tông môn chúng ta trở về Nhật Tông. Lần này Vân Hảo Nguyên trưởng lão Nhật Tông có đề cập đến người mang tinh mệnh. Môn chủ muốn ta không tiếc trả giá bất kì thứ gì, vận dụng tất cả lực lượng đang có cũng phải tìm được người này. Trưởng lão Nhật Tông đã tính ra phương vị của người mang Tinh Mệnh
– Vâng, đồ nhi lĩnh mệnh.
Mạc Bách Uy lập tức lên tiếng trả lời rồi vộ vã xuất phát, sai người đi làm việc, xích phát lão giả lo lắng nói:
– Hi vọng có thể nhanh chân hơn người Nguyệt Tông.
Hoàng thành, bí thất trong hoàng cung.
Lúc này thần sắc hoàng đế nghiêm túc, trong tay cầm một phong mật hàm, sau khi nhìn một hồi lâu liền chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
Dư Khánh khép hờ hai mắt đừng một bên không nói câu nào.
Cuối cùng hoàng đế lên tiếng:
– Nguyệt Tông rất ít khi làm việc, tự nhiên là muốn tận lực hoàn thành. Dư Khánh ngươi lập tức khởi hành ngay tối nay tự mình đến Lợi Châu một chuyến. Lúc này tông môn có động tĩnh ngay cả người vực ngoại cũng lục tục kéo đến Đại Đường quốc. Việc này không phải là chuyện đùa mau chóng điều tra những người kia vì cái gì mà cùng tụ hội đến đây, vạn lần không thể để bọn họ làm loạn bố trí của chúng ta.
– Lão nô tuân chỉ.
Dư Khánh tuân mệnh liền nhanh chóng rời khỏi bí thất. Hoàng đế cầm phong mật hàm đi qua đi lại lẩm bẩm:
– Tai họa tông môn, tai họa tông môn, không biết ta còn có thể thấy ngày họa tông môn bị diệt trừ hay không ?
La gia trang, đoán tạo thất.
La Yến Liệt nhìn thấy thanh thần binh xuất thế kích động đến mức cơ hồ suýt nữa thì ngất đi. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy tràng cảnh thần binh xuất thế, đúng là làm con người khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc này Vân Tru trong tay Vân Thiên Hà đã hút no đủ tinh linh chi khí, Vân Thiên Hà vận dụng tinh linh chi khí phản phệ mới ngăn chặn được ý chí của Vân Tru, dần làm cho nó trở nên yên tĩnh, không còn dị động.