Giây lát sau Giang Nam khen rằng:
– Thật là nữ nhân xinh đẹp, làm lòng người xao động. La Hầu La, mẫu thân của ngươi không có chút gì giống thiếu phụ mà như thiếu nữ, nàng còn cài hoa ta tặng…
La Hầu La rối rắm thắt ruột.
Giang Nam cười nói:
– Ngươi không xem mẫu thân mình là kẻ thù, còn treo tranh nàng cúng bái, lòng ta rất vui mừng.
La Hầu La càng rối rắm hơn, thầm nghĩ:
– Làm ơn đừng dùng giọng điệu đó, ngươi không phải phụ thân của ta!
Giang Nam nhẹ vỗ vai La Hầu La, cười đầy ẩn ý:
– Đừng làm vậy, tuy mẫu thân ngươi bỏ quang minh đi theo hắc ám, ở trong phe địch nhưng sau này sẽ quay lại, chúng ta trở thành người một nhà.
Não La Hầu La trống rỗng, các suy nghĩ rối loạn thầm nghĩ:
– Người một nhà? Chẳng lẽ không phải mẫu thân sáng tạo ra ta mà là kết hợp với Huyền Thiên sinh ra ta? Không thể nào, khi đó Huyền Thiên mới là hoàng đạo cực cảnh yếu như bún, sao lọt vào mắt mẫu thân được?
Nhưng tại sao Huyền Thiên nói là người một nhà? Không được, lần sau gặp mặt ta phải hỏi mẫu thân rõ ràng.
Giang Nam cười tủm tỉm:
– La Hầu La, tầng hư không thứ bảy mở ra, vi phụ… A không, ta có một nhiệm cho ngươi.
Đầu óc La Hầu La rối bời.
Giang Nam tiếp tục bảo:
– Sau khi tầng hư không thứ bảy mở ra ngươi hãy đi mở tiên thiên Ôn Đế quan, thả Hỗn Độn Ôn Đế ra.
– Vi phụ… quả nhiên như thế… Cái gì? Thả Hỗn Độn Ôn Đế ra?
La Hầu La rùng mình, sắp nổi khùng lên rút Hỗn Độn tiên kiếm ra tấn công. Nhưng La Hầu La biết không phải đói thủ của Giang Nam, gã toát mồ hôi lạnh, không biết nên lmà sao.
Giang Nam bình tĩnh nói:
– Đừng lo, thả Hỗn Độn Ôn Đế ra, ta có việc cần dùng hắn. Ôn Đế bị trấn áp trong tiên thiên Ôn Đế quan lâu mười mấy ức năm, tu vi đã bị tiêu hao năm phần, không gây sóng gió gì được.
La Hầu La ngừng toát mồ hôi lạnh, nổi can đảm hỏi:
– Xin hỏi tại sao giáo chủ muốn thả Hỗn Độn Ôn Đế ra?
Giang Nam cười mỉm chi.
La Hầu La không hiểu ra sao, trong đầu xoay quanh câu Giang Nam lỡ mồm nói ‘vi phụ’.
Giang Nam vừa đi chợt thấy phân thân Linh Nữ bước ra từ trong tranh.
Linh Nữ hỏi:
– Mới rồi Huyền Thiên tìm ngươi có chuyện gì? Vi nương sợ bị hắn phát hiện bức tranh có gì lạ nên giấu trong tranh không dám nghe giọng hắn.
Vẻ mặt La Hầu La rối rắm, gã do dự nửa ngày, nổi lên can đảm:
– Mẫu thân, hãy nói thật cho biết đi, có phải…
La Hầu La cắn răng nói:
– Có phải ta là mẫu thân và Huyền Thiên sinh không? Huyền Thiên là phụ thân của ta? Nếu đúng là vậy thì ta không thể đấu với hắn.
Linh Nữ sửng sốt, sau đó mặt đỏ hồng mắng:
– Nói bậy bạ, sao ngươi có thể nảy ra ý nghĩ như thế? Đúng rồi, là Huyền Thiên nói với đúng không? Tên này không chuyện ác nào không làm, hắn muốn làm rối tâm trí của ngươi. Vi nương phải cho hắn chết thật thảm, chết không có chỗ chôn!
Linh Nữ tức giận quay vào trong tranh.
La Hầu La giật mình, thật lâu sau chợt nhớ gã chưa nói với Linh Nữ là Giang Nam muốn gã thả Hỗn Độn Ôn Đế ra.
La Hầu La do dự thầm nghĩ:
– Bây giờ mẫu thân còn đang giận, dù ta có vái thì mẫu thân sẽ mặc kệ ta. Thôi, dù sao bọn họ đều muốn thả Hỗn Độn Ôn Đế ra.
– Ài, người lớn làm chuyện xấu với nhau, tương ái tương sát lại gây rắc rối cho con nhỏ…
Cách ngày tầng hư không thứ bảy hai đạo cung mở ra càng lúc càng gần. Trong Tiên giới tràn ngập không khí căng thẳng, nhất là Huyền Châu như gặp đại địch. Các đại quân bị kéo đi rèn luyện, khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử sắp đến.
Đại chiến ở hai đạo cung là cuộc chiến sinh tử tồn vong đối với Huyền Châu.
Đột nhiên thiên địa chấn động, từng đợt đại đạo hiện ra ở các châu, rậm rạp chen chúc tụ hướng Huyền Châu. Đạo âm chấn động vang vọng thiên địa.