Lâm Hiên ngẩn ngơ, kết quả này đúng là vượt xa dự liệu của hắn.
“Đúng vậy.”
Biểu lộ trên mặt Thiên Ngoại ma đầu càng lúc càng quỷ dị: “Đối với chính bản thân kẻ đó thì Phàm nhân Thánh thể không có bất kỳ chỗ tốt nào, nhưng nếu ta chiếm cứ được thân thể đó thì chắc chắn có thể tiến hóa thành Vực Ngoại Thiên Ma. Nói đến thế thôi, các hạ có bằng lòng buông tha thân thể hay không? dù sao ngươi cũng không có gì phải luyến tiếc với tư chất của thân thể này, mà bản Ma Quân có thể phát lời thề độc, chỉ cần các hạ đem thân thể tặng cho ta, bản Ma Quân tuyệt đối không làm khó Nguyên Anh của ngươi, do đó, chúng ta cũng không cần tranh đấu ngươi chết ta sống nữa rồi.”
“Thì ra là thế!”
Lâm Hiên có chút dở khóc dở cười, cứ tưởng rằng có được Phàm nhân Thánh Thể sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt, nào ngời cái gọi là Thánh Thể chẳng giúp ích gì cho việc tu luyện, chỉ làm lợi cho kẻ khác.
“Thế nào, các hạ đã suy nghĩ thông suốt sẽ buông tha thân thể hay cùng bản tôn đánh một trận hay chưa? Một khi lựa chọn cái thứ hai, nếu thất bại thì kết quả là không chỉ mất đi thân thể mà còn có khả năng hồn phách cũng không thoát, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.” “Tô Vân Phong” lạnh lùng nói, bất cứ ai cũng có thể thấy rõ ý tứ uy hiếp bên trong.
“Cái này…”
Lâm Hiên nhíu mày suy tư, dường như đang vô cùng đắn đo, mà bên kia, Thiên Ngoại ma đầu cũng không thúc giục, chỉ là Ma khí toàn thân phát ra ngày một đậm. Hiển nhiên, hắn làm vậy là muốn gây áp lực cho Lâm Hiên, hy vọng tiểu tử này sẽ đưa ra lựa chọn có lợi cho mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã hết một chén trà công phu.
Rút cuộc Lâm Hiên cũng ngẩng đầu lên.
Trên mặt Thiên Ngoại ma đầu toát lên vẻ khẩn trương, mà Lâm Hiên thì chậm rãi nói:
“Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”
“Hả?”
“Các hạ chính là Thiên Ngoại ma đầu, lật lọng là chuyện bình thường, nếu Lâm mỗ đem thân thể giao ra, lúc đó ngươi trở mặt thì chẳng phải ta sẽ không còn sức hoàn thủ hay sao?”
“Ha ha, đạo hữu quá đa tâm rồi, đạt được Phàm nhân Thánh Thể sẽ khiến khả năng trở thành Vực Ngoại Thiên Ma tăng lên rất nhiều, ta đối với đạo hữu cảm kích còn không kịp thì tại sao lại lấy oán trả ơn, mưu đồ với Nguyên Anh của ngươi làm gì chứ?” Thấy khẩu khí Lâm Hiên có vẻ hòa hoãn, trong lòng Thiên Ngoại ma đầu đại hỉ, thái độ thành khẩn vô cùng.
“Hừ, nói thì nói vậy, nhưng lòng người khó dò, huống chi các hạ lại là Thiên Ngoại ma đầu, ta làm sao có thể tin tưởng được?” Lâm Hiên vẫn không chịu buông tha.
“Cái này…”
Trên mặt “Tô Vân Phong” lộ ra vài phần xấu hổ, bình tâm mà nói, điều Lâm Hiên lo lắng đúng là có đạo lý, nếu mình đổi chỗ với hắn thì cũng khó tránh khỏi suy nghĩ như vậy.
Là một Tu Tiên giả, truy cầu Trường Sinh vốn là đi trên con đường ngịch thiên, tranh giành với trời đất, cũng là tranh giành với người. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ai lại nguyện ý đem cái mạng nhỏ của mình giao cho kẻ khác năm giữ?
Cho nên bây giờ, việc này có chút bế tắc rồi.
Nói thật, nếu Lâm Hiên đem thân thể giao ra thì hắn sẽ thật tâm buông tha cho Nguyên Anh. Dù sao, so với chỗ tốt khi đạt được Phàm nhân Thánh Thể thì một Nguyên Anh căn bản không đáng nhắc tới. Nếu mình có thể tấn cấp trở thành Vực Ngoại Thiên Ma, muốn thôn phệ bao nhiêu Nguyên Anh của tu sĩ cũng dễ như trở bàn tay, nhưng quan trọng là hắn không thể lấy được niềm tin của Lâm Hiên.
“Nếu không được, tiếp theo ta sẽ phát lời thề độc, như vậy có được không?”
“Tô Vân Phong” tiếp tục thăm dò, có thể không chiến mà khiến đối thủ khuất phục mới là biện pháp tốt nhất, dù sao thì thực lực của tiểu tử này lộ ra cũng không phải tầm thường, chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đánh nhau sống chết với Lâm Hiên.