Miêu Nghị trả lời:
– Ta đã hứa hẹn với nàng ấy từ rất lâu rồi, ta sẽ không lấy ai khác ngoài nàng, đời này ta sẽ tuyệt đối không phụ nàng!
Chiến Như Ý:
– Vậy còn ta? Ta chỉ muôn hỏi một câu, ngươi có từng thích ta hay không?
Miêu Nghị:
– Lời này của nương nương khiến tiểu nhân kinh hãi.
Chiến Như Ý cắn môi, nói:
– Vậy ta lại hỏi ngươi một câu, trước kia lúc ta bước lên phượng liên (xe phượng) nhập cung, ngươi có xung động rút kiếm ngăn cản ta tiến cung không?
Miêu Nghị hít sâu một hơi, trả lời:
– Không!
Chiến Như Ý di chuyển bước chân, đi qua sát bên người hắn nói:
– Đa tạ ngươi đã thành toàn, để ta có được ngày hôm nay! Ta cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, suy cho cùng ta cũng là người được bệ hạ sủng ái, ở trước mặt bệ hạ vẫn nói được đôi lời, có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ mở miệng nói với ta, ngươi nói ta sau này sẽ hiểu rõ, ta sẽ đợi đến một ngày ta có thể hiểu rõ!
Gió đến, vải lụa bay bay lướt qua trước mặt Miêu Nghị, mang theo mùi hương của vải gấm quét qua mặt Miêu Nghị, chạm vào da thịt như chạm vào linh hồn. quét nhẹ qua một cái lại đi như ảo ảnh, khiến cho người ta muốn đưa tay ra bắt nhưng lại có cảm giác không bắt được.
Người ở phía xa chăm chú nhìn hai người quay lưng rời đi, thảm cỏ xanh biếc trên mặt đất, váy áo bay phất phơ như tiên nữ, một ngân giáp phẳng phiu rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Đợi đến khi Miêu Nghị đang đứng lặng lẽ tại chỗ rất lâu quay người lại, đã không còn thấy hình bóng của đoàn người Chiến Như Ý nữa, hắn lắc mình vào khoảng không hạ xuống vị trí của mình, lấy ra ngân thương chọc xuống mặt đất không có biểu tình gì.
Đợi đến khi biết được những quý nhân ở Ly Cung đã trở về Thiên Cung, Miêu Nghị mới quay người rời khỏi vị trí, vác ngân thương trên vai, như cái đòn gánh, hai tay giữ ở bên trên, chậm rãi lên đường quay trở về.
Thế nhưng cũng không tự do được thêm mấy ngày, Viên Khánh của Thiên Đình nghìn năm một lần đã tới rồi, có chút ý vị tương tự như là tết của phàm gian, phung phí chúc mừng hết ba ngày, nói trắng ra chính là cứ mỗi nghìn năm Thiên Đình lại tụ hội. Vào ngày này, không những Thanh Chủ sẽ dẫn toàn bộ hậu cung đi ra, mà đại thần có tư cách thượng triều cũng đều có thể mang theo tất cả gia quyến đến Ngự Viên, còn có các vị cáo mệnh phu nhân cũng sẽ nhận được lời mời.
Hôn sự của Miêu Nghị và Vân Tri Thu vì thế mà phải nhường đường, đề sau khi xong buổi lễ này mới tổ chức.
Tiên nga các nơi ở Ngự Viện đều vô cùng bận rộn, gần như là muốn trang điểm và chải chuốt cho cả tinh cầu Ngự Viên này. Cận vệ quân càng được trực tiếp điều một vệ nhân mã đến các nơi của Ngự Viên. Vị trí của Miêu Nghị mặc dù vẫn ở Ngự Điền, nhưng cũng thể qua loa cho xong chuyện được, đến phiên hắn canh gác thì hắn phải đi, đương nhiên cũng có thể không đi, Hắc Long Ti sẽ không nói gì, nhưng hắn cũng không muốn để Mục Vũ Liên bên đó phải khó xử.
Đến ngày Viên Khánh, những người quyền quý của triều đình dẫn theo gia quyến đến Ly Cung bái kiến Thiên Đế và Thiên Hậu, từng nhà từng nhà một bái kiến, Thiên Đế và Thiên Hậu lại khen thưởng từng nhà một.
Hôm nay ở Ngự Viên ngoại trừ một vài cấm địa ra, gần như tất cả các nơi các đại thần và gia quyến của họ đều được mở ra, vô cùng náo nhiệt.
May là phong cảnh của Ngự Điền bên này không có gì đẹp, không có ai sẽ đến đây quấy nhiễu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có người đến xem những thứ mới mẻ, thí dụ như một thiếp thất của một vị đại thần mới nạp trong nghìn năm chưa từng nhìn thấy Ngự Điền là như thế nào, muốn đến xem một chút. Sau khi xem xong phát hiện cũng chỉ có như vậy, gần như không có người ở lại, quanh quẩn một chút liền rời đi.
Vân Tri Thu cũng đến, cùng đi với một đại bang của Khấu gia.
– Muội phu! Cô phụ! Di phu (Di phu: chồng của em gái của Vợ)!