“Sưu… sưu…”
Binh lính từ bên cạnh đuổi tới, bắn hạ nô bộc đánh xe, xe ngựa lập tức mất kiểm soát, lao về phía vách núi phía trước, bên dưới là sông lớn đang chảy siết…
Đô thành Bắc Lương, đại sảnh yến hội hoàng cung.
Yến tiệc hôm nay là để chúc mừng các học tử tân khoa, Quản Cùng và sáu bảy học tử được gọi tên khác trở thành nhân vật chính của yến tiệc, rất nhiều đại thần đã tới để bắt chuyện kết giao…
“Đại vương tới…”
Mọi người sau khi quỳ xuống bái.
Lãnh Thiên Minh nhìn Quản Cùng hỏi: “Ngươi là Quản Cùng?”
“Đúng… đúng ạ, học tử chính là Quản Cùng”.
“Ừ, kiến giải của ngươi rất phù hợp với tình hình thực tế của Bắc Lương ta, bổn vương rất thích, vậy ngươi thấy chúng ta nên hiện thực hóa thế nào?”
“Không biết đại vương đang hỏi đến chuyện nào ạ?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ ngợi rồi nói: “Ví dụ như quan viên có xứng đáng với chức vụ hay không nên do bách tính đánh giá, ngươi có phương án gì hay không?”
“Việc này… thần cảm thấy rất đơn giản, chỉ cần triều đình thiết lập cơ quan giám sát tương ứng, trưng cầu ý kiến của bách tính, bách tính cũng có thể tiến hành báo cáo những hành vi không đúng với pháp luật của quan viên, như vậy thì quan viên làm việc ắt sẽ có sự kiêng dè, không dám làm việc thiên tư trái với pháp luật nữa”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Rất tốt, giống với trẫm nghĩ, trẫm định thành lập một cơ quan chuyên môn tiếp nhận báo cáo của bách tính, tên gọi thì cứ đặt là công sở Liêm Chính, ngươi thấy thế nào?”
“Công sở Liêm Chính? Cái tên này… hay… hay ạ, đại vương có thể có được suy nghĩ như vậy thực sự đúng là phúc của dân”.
Lãnh Thiên Minh cười lớn nói: “Ha ha, được, vậy công sở Liêm Chính này sẽ do ngươi tổ chức thành lập, sau này bất kể là ai chỉ cần dám tham ô trái pháp luật, gây họa cho dân thì ngươi đều có thể thay bổn vương dựa vào pháp luật mà xử lý”.
“A…”, Quản Cùng tỏ ra ngỡ ngàng, nghĩ một lát rồi ngại ngùng hỏi: “Vậy công sở Liêm Chính này của thần là… mấy phẩm ạ?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cao nhất, dù sao ngoài bổn vương ra, ai tham ô ngươi đều có thể điều tra”.