Cũng chính lúc này, trong tiếng thét chói tai của các nữ sinh, Tư Lạc đến đối diện Nguyên Tịch, nhưng Vân Sách ngồi đối diện nên hắn đành phải dịch sang bên cạnh.
Sau đó, đưa miếng bít tết cắt sẵn đến trước mặt Nguyên Tịch: “Ăn ít một chút, sắp béo thành heo mất rồi.”
Nguyên Tịch: “…”
Vậy cậu lấy lại phần ăn vừa đưa cho tôi đi.
Chàng trai luôn miệng cười hì hì kia, ngồi giữa Tư Lạc và Vân Sách.
“Hi, tôi là Andy.”
Chàng trai vẫy tay với Minh Thù: “Trước đây chúng ta chưa từng gặp qua, tôi không ngờ tới đến trường lại gặp bạn học đáng yêu như vậy.”
Minh Thù mỉm cười lễ phép.
Bên người Minh Thù xuất hiện thêm một bóng người, thiếu niên áo đen lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.
Hạ Phù xuất hiện, bầu không khí này của bọn họ liền có chút kỳ lạ.
Minh Thù vẫn mỉm cười.
Tốt quá, nếu như Mễ Lạp và Louis cũng đã đến, thì bọn họ có thể mở hai bàn mạt chượt, hơn nữa còn có thể tham gia cuộc chơi tuyển chọn sắc đẹp.
Toàn bộ người có nhan sắc trong lớp đều đã có mặt tại đây.
Minh Thù thở dài, đáng tiếc không thể ăn!
Vân Sách là người đầu tiên nói, giọng nói có chút lạ:
“Bạn học Hạ Phù đối xử với Vi Hề thật đặc biệt.”
Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng.
Minh Thù cũng không rõ ý của Vân Sách đối với Hạ Phù lắm, nhưng cô chắc chắn hai người này có mờ ám.
Tư Lạc và Andy đồng thời nhìn qua, suy nghĩ nghiên cứu.
Hạ Phù mang theo ba lô của hắn, lúc này hắn mở ba lô ra nên hoàn toàn không nghe được.
Hắn lấy gì đó trong ba lô ra, đưa đến trước mặt Minh Thù, thuận tiện muốn lấy ly của Minh Thù đi.
Minh Thù không buông tay.
“Bạn học Vi Hề không cảm kích à.”
Vân Sách cười đến hả hê.
Minh Thù quyết định lát nữa tìm một chỗ không người, đánh Vân Sách một trận trước, nói nhiều như vậy thật không vui chút nào.
Hạ Phù vẫn như cũ không để ý tới Vân Sách, đôi mắt lạnh lùng không chớp nhìn chằm chằm Minh Thù, ý tứ rất rõ ràng muốn cô buông tay.
“Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi, không cần bạn học Hạ Phù nhiều chuyện quan tâm.”
Đáy mắt Hạ Phù xẹt qua một tia đau buồn, trong lòng bắt đầu khó chịu.
Cô cho rằng hắn luôn chỏ mõm vào chuyện của cô sao.
Mẹ nó, tôi đây nhịn lâu như vậy, con mẹ nó một tuần không gặp, cô đã bị kỹ nữ khác cạy đi!
Cô gái đối diện cười nhạt, ánh mắt tựa như cực kỳ chăm chú.
Hạ Phù ngăn chặn suy nghĩ quay cuồng, mặt không thay đổi nhìn cô.
Minh Thù rất ít khi chăm chú nhìn một người, nhưng lúc này Minh Thù chăm chú nhìn Hạ Phù, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra gì đó.
Nhưng mà không có.
Hạ Phù buông tay ra, im lặng bắt đầu ăn.
Muốn cho lão tử mất kiểm soát, không có cửa đâu!
Vân Sách gác chéo chân, ngón tay vân vê cổ áo, tiếp tục nói:
“Bạn học Vi Hề, chủ nhân nơi này đối với cô đặc biệt có ác ý.”
Lúc Tư Lạc và Andy tới, Minh Thù đã che cái ly lại, bọn họ cũng không phát hiện ly máu kia có gì khác thường.
Nhưng lúc này Vân Sách nói, làm bọn họ không tự chủ đưa mắt nhìn ly trên bàn.
“Có vấn đề gì không?”
Andy tò mò, hắn còn cố ý để sát vào ly ngửi ngửi, tuy rằng Minh Thù che miệng ly, cũng rất nghiêm mặt, Andy vẫn là ngửi thấy hương vị bên trong:
“Máu tươi.”
Andy và Tư Lạc liếc nhau, hắn cười mỉa:
“Sao cậu lại đắc tội Louis?”
Thật sự bọn họ biết đây là địa bàn cùa ai.
Nếu như trước đây máu tươi là thứ tốt nhất để đãi khách, thì bây giờ đã khác rồi.
“Làm nổ khu giải trí của hắn.” Minh Thù thờ ơ.
“Khụ khụ khụ…”
Andy sặc sụa.
Dáng vẻ Nguyên Tịch kinh ngạc đến ngây người.
Tư Lạc và Vân Sách đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc, duy chỉ có Hạ Phù, mặt lạnh tanh, thật ra trong lòng của hắn đã bắt đầu lộn xộn.
Andy nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu còn dám tới đây, điên rồi sao?”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.”
Minh Thù mỉm cười, bắt đầu phát ngôn bừa bãi:
“Tôi chuẩn bị oanh tạc nơi đây, các người nghĩ thế nào?”
“Cô oanh tạc thế nào?”
Tư Lạc cười nhạt: “Năng lực của cô hình như trở nên yếu đi? Đắc tội Louis, cho rằng có thể còn đường sống ra khỏi đây?”
Minh Thù cười nhạt không nói.
Sống không thể đi ra, vậy chết đi ra thôi.
Hơn nữa lúc ở mạt thế, cô lấy không ít thứ trong không gian, cho nổ một tòa thành hoàn toàn không thành vấn đề.