– Đại hôn của Vũ Đồng, ta không nên tới chúc mừng sao?
Lưu Bộ Thành nhìn Lăng Hàn thật sâu, giống như đang suy nghĩ lời nói này của Lăng Hàn. Hắn khẽ cau mày:
– Nếu như chỉ là đến ăn cưới, tự nhiên hoan nghênh. Nhưng nếu ngươi muốn quấy rối, vậy Lưu gia không phải địa phương ngươi có thể tùy ý làm càn.
Lăng Hàn cười gật đầu. Từ trong ngữ khí của Lưu Bộ Thành, hắn không nhìn ra thái độ của Lưu gia, bộ dáng là tuỳ việc mà xét.
Chờ xem đi.
Khách mời cũng gần như đến đông đủ, mọi người ngồi xuống. Đại bộ phận vị trí đã sớm an bài, nhưng cũng có chút người ngoại lệ, tỷ như Lăng Hàn. Có điều tự nhiên có vị trí khẩn cấp, không đến nỗi để hắn đứng ở một bên.
– Phó Nguyên Thắng Phó đại sư giá lâm!
Có hạ nhân một đường thông bẩm, nhất thời để người đang ngồi đều sợ hết hồn. Phó Nguyên Thắng a, kia là một trong hai cự đầu đan đạo của Vũ Quốc, địa vị chỉ đứng sau Vũ Hoàng.
Lưu gia gia chủ tự mình đứng ra, mời Phó Nguyên Thắng vào. Hai người sóng vai mà đi, nói cười yên yên, tựa hồ trò chuyện với nhau thật vui.
Lưu gia gả nữ, lại có thể mời Phó Nguyên Thắng tới, đây là mặt mũi cỡ nào?
Nhưng người ở đây đều rõ ràng, không phải Phó Nguyên Thắng xem mặt mũi của Lưu gia tới, mà là Lăng Hàn!
Sớm nghe nói Lăng Hàn rất được hai vị bá chủ đan đạo yêu thích. Hôm nay Phó Nguyên Thắng tự mình tới uống rượu mừng, hiển nhiên là muốn nâng đỡ Lăng Hàn. Cái này không phải yêu thích bình thường, quả thực là sủng ái như con ruột a.
– Linh Bảo Các Tam Trưởng lão Cổ Bá Vân Cổ đại nhân giá lâm!
Phó Nguyên Thắng vừa ngồi vào chỗ của mình, lại tới một đại nhân vật.
Địa vị của Cổ Bá Vân không cao bằng Phó Nguyên Thắng, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là Thần Thai Cảnh, ở Vũ Quốc là đại nhân vật đỉnh tiêm. Bình thường muốn gặp một lần cũng khó, hôm nay lại tự mình tới tham gia hôn lễ.
Lưu Vũ Đồng, Phong Minh đều không có mặt mũi như vậy. Do đó không phải Cổ Bá Vân nể mặt của Lăng Hàn, chính là nể mặt Phong Viêm.
Không biết hắn đứng bên nào.
Đúng lúc này, Phong Viêm xuất hiện. Hai tay của hắn chắp sau lưng, lẫm liệt ngồi ở chính giữa. Ánh mắt đảo qua Lăng Hàn, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười gằn, trong đó tràn ngập sát khí.
Hắn ý tại ngôn ngoại. Ta muốn ngươi trơ mắt nhìn nữ nhân của mình gả cho nam nhân khác, ngươi có biện pháp gì?
Lăng Hàn chỉ làm như không thấy. Hiện tại còn chưa tới thời điểm, không vội.
– Tân lang tân nương cúi bái thiên địa!
Người mai mối lớn tiếng kêu lên. Chỉ thấy hai bên đại sảnh đi ra một người, bên trái là thanh niên mặc hỉ bào, tướng mạo không tệ, nhưng đầy vẻ vô lại. Bên phải là một nữ tử mặc hỷ bào, trên đầu che vải đỏ, có một tỳ nữ nâng, đang từ từ đi tới.
Người tinh tường vừa nhìn liền biết, nữ tử mặc hỉ phục bị hạn chế tu vi, là bị tỳ nữ bên cạnh áp đi tới.
– Chậm!
Lăng Hàn đứng lên.
Đến rồi, đến rồi, trò hay muốn tới!
Tất cả mọi người thầm nói, không ai không tràn ngập chờ mong. Lại nói, hôn lễ có cái gì để xem? Tân lang lại không phải là mình, đại bộ phận người nơi này đều đến vì ân oán giữa Lăng Hàn và Phong Viêm.
– Lăng Hàn, ngươi có ý gì?
Một người nhà họ Lưu lạnh lùng nói.
– Việc kết hôn này, ta không đồng ý!
Lăng Hàn lắc đầu nói.
– Ha ha, ngươi là thứ gì, Lưu gia gả nữ còn cần sự đồng ý của ngươi?
Người này lạnh lùng nói, hơn ba mươi tuổi, Dũng Tuyền tầng bảy.
Lăng Hàn nhìn lại Lưu Bộ Thành. Chỉ thấy Lưu Bộ Thành bình chân như vại, thật giống như căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Lăng Hàn rõ ràng, kỳ thực trong Lưu gia cũng có hai thanh âm, một là muốn Lưu Vũ Đồng gả cho Phong Minh, một cái khác là không đồng ý.
Nhưng một phương không đồng ý hiển nhiên rơi vào hạ phong, bởi vậy Lưu Vũ Đồng vẫn phải lấy chồng. Nhưng dưới tình huống không ảnh hưởng lợi ích của Lưu gia, một phương này vẫn đồng ý mở cửa sau cho Lăng Hàn thương lượng.
Bởi vậy, Lăng Hàn thuận lợi tiến vào Lưu gia, bằng không hắn khẳng định phải một đường đánh vào.
Lăng Hàn nhanh chân đi tới nói:
– Ta nói lại lần nữa, việc kết hôn này, ta không đồng ý!
– Cút!
Người kia lệ quát một tiếng, phi bước ra, một quyền đánh tới Lăng Hàn.
Một quyền kéo tới, có kình khí đáng sợ rung động. Làm con cháu của Lưu gia, sức chiến đấu của hắn mạnh mẽ hơn Dũng Tuyền tầng bảy bình thường, đạt đến trình độ tám tinh.
Lăng Hàn giơ tay, tùy ý đấm ra một quyền.
—————