Thủy quái là một con rắn nước khổng lồ, con rắn này có đến hai đầu. Nó bắt đầu tấn công hai cô gái. Trúc Chi muốn rời sự chú ý của con rắn về phía mình. Vì thế cô phi người lên cao, giơ cao thanh kiếm trong tay, dứt khoát chém vào đầu thủy quái.
Thủy quái tránh được, nó không quan tâm đến người ngồi trên thuyền nữa. Đôi mắt rực lửa của nó hoàn toàn đổ dồn vào Trúc Chi.
Trúc Chi mất thăng bằng suýt nữa rơi xuống nước. Thủy quái nhân cơ hội cắn vào cánh tay đang cầm kiếm của cô, thanh kiếm rơi xuống nước.
Trúc Chi cắn môi, ngăn cơn đau đang từ từ lan ra cả cánh tay. Thanh kiếm đã rơi khỏi tay cô. Thủy quái vui vẻ bắt đầu một đợt tấn công khác, lần này không chỉ muốn cắn một miếng nho nhỏ mà muốn lấy đầu của cô.
Trúc Chi không còn cách nào khác, cô buộc phải xuống thuyền một lần nữa. Cô dùng răng xé một miếng vải trên áo của mình, nhờ Nguyệt Nương cột chặt vết thương lại. Trong đầu cô nghĩ tới một chuyện: Nó là một thủy quái, vẫn còn một thứ nữa giết được nó.
Thủy quái há miệng tính nuốt chửng Trúc Chi. Cô nhanh chóng bay ra xa khỏi thuyền, cách xa Nguyệt Nương một chút, miệng mỉm cười tinh quái. Tay cô bắt lấy trong không khí bộ cung tên màu bạc: Thượng Nguyệt.
Trúc Chi kéo cùng lúc hai mũi tên, bắn một phát xuyên qua họng của cả hai đầu rắn. Nó chết tươi, cơ thể rơi xuống đáy hồ. Mặt hồ lại trở nên yên ả như chưa từng phát sinh chuyện đánh nhau.
Nguyệt Nương đỡ lấy Trúc Chi. Nàng thấy môi của cô bắt đầu tím đi, chắc chắn vết cắn có độc. Nàng không biết phải làm sao trong tình huống này. Con rắn vừa nảy không phải rắn độc bình thường, nàng lại không biết độc của nó thuộc loại nào. Nhất là trong tình huống cả hai đang mắc kẹt tại đây, nàng không cách nào điều chế thuốc giải.
Trúc Chi gào lên:
“Hắc Ma.”
Thanh kiếm từ dưới đáy hồ bay vào trong tay Trúc Chi. Cô quay sang thấy Nguyệt Nương đang rất lo cho mình. Cô liền an ủi:
“Độc này không giết được tôi đâu. Rất nhanh tôi sẽ khỏi thôi. Chúng ta cần thoát khỏi cái hồ quỷ quái này đã.”
Nguyệt Nương được cứu sống, không biết phải nói lời cảm kích ra sao mới cảm ơn ân nhân của mình. Nàng rời thuyền cùng Trúc Chi đi bộ về phía khu rừng trước mặt.
Khu rừng xanh ngát, rậm rạp, tiếng chim hót lảnh lót, Trúc Chi còn ngửi được mùi hương nhè nhẹ rất thơm đang phả vào trong gió. Không khí trong lành làm dịu đi rất nhiều những lo lắng trong lòng Trúc Chi. Cô không biết Nguyệt Nương có cảm thấy như mình hay không. Chỉ thấy nàng ấy im lặng rất lâu, đi theo phía sau cô mà không quan tâm đến cảnh trí đẹp đẽ trước mắt.
Trúc Chi ngừng lại dưới một táng cây cao. Cô không nhìn ra nó thuộc loại thực vật nào. Khu rừng này hóa ra có những loài thực vật, cây cối không giống bất cứ loài nào mà cô đã được học.
Nguyệt Nương lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trúc Chi. Nàng mở lời trước:
“Đa tạ. Ta không biết phải đa tạ ơn cứu mạng của cô ra sao. Nói thật, ta muốn biết cô nương là ai hơn?”
Nguyệt Nương chỉ tay vào thanh kiếm, nói tiếp:
“Thanh kiếm đó giống y hệt thanh Nguyệt Sương của ta. Và viên ngọc đen đính trên nó…”
Trúc Chi hoàn thành câu nói giúp Nguyệt Nương:
“Viên hắc ngọc, đúng vậy.”
Nguyệt Nương đang chờ Trúc Chi nói tiếp. Nàng trông mong biết được thân thế lẫn bí mật của thanh kiếm trước mặt. Bởi vì viên hắc ngọc rõ ràng đã bị nàng nuốt vào trong người.
Trúc Chi sẵn lòng giải thích mọi chuyện cho Nguyệt Nương rõ:
“Không biết phải nói làm sao cho cô tin tưởng tôi. Tôi đến từ tương lai. Bằng cách nào đó cô đã gọi được tôi đến đây cứu mạng của cô. Tôi đoán mối liên kết duy nhất mà chúng ta có chính là cả hai cùng từng nuốt viên hắc ngọc.”
“Sao cô nương lại biết…”
“Tôi mơ thấy mọi chuyện của cô. Tất cả.”
Trúc Chi cầm lấy đôi tay đang dần trở nên lạnh lẽo của Nguyệt Nương, ân cần nói tiếp:
“Mạnh Quân ấy vào thời của cô đã bị giết chết bởi Hắc Ma, là thanh kiếm này.”
“Có thứ giết được hắn sao?”
Trúc Chi đưa thanh kiếm cho Nguyệt Nương xem xét. Cô nói tiếp:
“Nó là một thanh kiếm của Quỷ có quyền năng bậc nhất, cao hơn cả thanh Đệ nhị của Mạnh Quân. Sách sử ghi lại, hắn bị đâm chết bởi một nam thiếu niên trẻ tuổi. Thanh kiếm này được rèn nên, và ai đó đã gắn viên hắc ngọc lên trên đó. Người này đã biến nó trở nên quyền năng.”
“Nhưng viên hắc ngọc đã bị ta nuốt vào.”
“Đúng vậy. Đó chính là câu hỏi tôi muốn biết. Tại sao có người có được viên hắc ngọc từ cô và làm ra thanh kiếm này?”
“Trừ phi…”, Nguyệt Nương bỏ ngang câu trả lời.
Nguyệt Nương đứng dậy. Nàng vừa mới phát hiện ra điều gì đó đầy huyền bí. Có một loại bí thuật, có cách rèn ra một thanh kiếm như thế thật.
Nguyệt Nương hỏi Trúc Chi:
“Thanh kiếm này được mệnh danh là thanh kiếm của Quỷ ư?”
Trúc Chi gật đầu:
“Chỉ những hậu nhân của Quỷ vương mới biết tên của thanh kiếm.”
“Cô là chủ nhân của nó ư?”
“Đúng vậy. Tôi là tiểu ma vương. Mạnh Quân một lần nữa hồi sinh ở thế giới của tôi. Không hiểu sao tôi cần phải biết nhiều vẻ hắn, vậy mới giết được hắn một cách triệt để.”
“Chính cô vừa mới trao cho ta cách kết liễu hắn. Thanh kiếm Quỷ sẽ giết được hắn. Ta sẽ tạo ra một thanh kiếm từ thanh Nguyệt Sương của ta.”
Trúc Chi ré lên:
“Thì ra đây chính là nguyên nhân thanh Nguyệt Sương chính là bản nguyên thủy của thanh Hắc Ma. Chính cô là người rèn nên thanh Hắc Ma. Chính cô đính viên hắc ngọc quyền năng lên thanh kiếm ư?”
Trúc Chi khâm phục chính mình. Nguyệt Nương chính là người rèn nên thanh kiếm. Điều này lý giải được nguyên nhân vì sao viên hắc ngọc lại đính lên trên thanh kiếm. Nàng ấy còn luyện ra được một viên hắc ngọc, thì việc rèn một thanh kiếm không thể làm khó được nàng.
Chính Trúc Chi là người hiến kế cho Nguyệt Nương. Cô đã quay ngược thời gian đến đây cứu nàng ấy, trao cho nàng ấy cách có được một thứ quyền năng bậc nhất mà nàng ấy vẫn luôn khao khát. Vì vậy cô mới có mối liên quan đến vùng ký ức của Nguyệt Nương. Nàng ấy từ cô biết được Mạnh Quân sẽ lại tái xuất giang hồ một lần nữa. Vì thế nàng ấy tìm cách khiến cô nhớ lại chăng?