“Anh Thanh, đây là con gái anh hả? Xinh như búp bê vậy”.
Hàn Phi Phi vừa mới phách lối bá đạo như biến thành người khác, nhiệt tình véo má Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cũng tò mò chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn Hàn Phi Phi: “Chào chị, em là Tiêu Tiêu.
Chị cũng rất xinh đẹp!”
Nghe thấy Tiêu Tiêu gọi mình là chị, Hàn Phi Phi lập tức mỉm cười vui vẻ: “Chào Tiêu Tiêu, em thật đáng yêu!”
“Dương Thanh, hôm nay là đám cưới họ hàng nhà cậu à?”
Hàn Khiếu Thiên nhìn quanh rồi chợt hỏi Dương Thanh.
“Chào ông chủ Hàn, tôi là ông ngoại của Dương Thanh, Châu Lương Sơn.
Hôm nay là ngày cưới của cháu nội tôi”.
Dương Thanh chưa kịp lên tiếng, ông cụ Châu đã mỉm cười bước tới: “Dương Thanh, cháu đừng để ông chủ Hàn đứng mãi thế, mau mời ông ấy ngồi đi!”
Dương Thanh thấy vậy cực kỳ chán ghét, nhưng nói cho cùng thì lão ta vẫn là ông ngoại của Tần Thanh Tâm.
Khi Dương Thanh chuẩn bị dẫn Hàn Khiếu Thiên tới chỗ ngồi, Tần Y chợt châm chọc: “Ông ngoại, trước đây có bao giờ ông nhận anh ấy là cháu rể đâu.
Bây giờ thấy anh ấy quen biết ông chủ Hàn nên thừa nhận rồi à?”
Nụ cười trên mặt ông cụ Châu lập tức cứng đờ.
Ngại Hàn Khiếu Thiên nên lão ta chỉ đành nhịn xuống: “Y Y, cháu đừng gây chuyện! Ngồi xuống!”
“Không phải cháu gây chuyện mà là ông không đúng!”, Tần Y nói thẳng.
Cô ta đã nhịn rất lâu, nhất là vừa rồi Trần Hưng Hải và Mục Đông Phong dẫn người tới, cô ta thấy rõ bộ mặt của đám người nhà họ Châu như thế nào.
Bây giờ lại mặt dày lợi dụng Dương Thanh để làm quen Hàn Khiếu Thiên.
Nếu cô ta không làm gì, có lẽ sẽ phải áy náy cả đời.
“Im ngay!”
Ông cụ Châu lớn tiếng quát.
“Ông ngoại, cháu thấy Y Y nói không sai! Không phải chúng cháu muốn gây chuyện mà là ông không đúng!”
Tần Thanh Tâm cũng đứng dậy, vành mắt đỏ hoe chực khóc, nắm chặt tay Dương Thanh nói: “Anh ấy tặng ông hộp trà trị giá mấy chục triệu, ông không thèm nhìn lấy một cái đã nói là giả.
Khi ấy ông có coi anh ấy là cháu rể không?”
“Vừa rồi anh ấy bị đám ông chủ lớn ở Châu Thành vây lại công kích, ông không giúp mà còn đổ thêm dầu vào lửa, cắt đứt quan hệ với anh ấy.
Lúc đó ông có coi anh ấy là cháu rể không?”
“Bây giờ người có địa vị cao hơn ra mặt vì anh ấy, ông mới nhận anh ấy là cháu rể đúng không?”
“Dựa vào đâu chứ?”
Càng nói, cảm xúc của Tần Thanh Tâm càng mất kiểm soát, giọng nói cũng lớn hơn.
Cuối cùng cô không nhịn nổi nữa bật khóc nức nở.
Ông cụ Châu ngơ ngác nhìn cô, mặt mũi trắng bệch.
Hàn Khiếu Thiên hơi kinh ngạc.
Ông cụ chỉ phái người điều tra Dương Thanh đang ở đâu để tới cảm ơn chứ không biết thân phận của anh.
Dương Thanh cảm động nắm chặt tay Tần Thanh Tâm.
“Thanh Tâm, ông ngoại cháu không có ý đó đâu…”
Châu Ngọc Kiệt đi tới khuyên nhủ.
Tần Thanh Tâm cả giận nói: “Cả bác nữa!”
“Bao nhiêu năm qua nhà cháu giúp bác bao nhiêu lần? Nhưng bác thì sao? Bác đối xử với chúng cháu thế nào? Mẹ cháu trả tiền cho nhà bác xây biệt thự mà bác cũng không chịu thừa nhận!”
Tần Thanh Tâm như đang giải tỏa toàn bộ bức xúc trong lòng.
Cô nhìn sang Châu Ngọc Dung: “Còn dì nữa! Năm ấy khi cháu khó khăn nhất, dì nỡ lòng nào lừa tiền của cháu.
Bây giờ lại chối đây đẩy”.
“Đáng ghê tởm nhất chính là cô! Người em họ tôi từng yêu thương nhất!”
Tần Thanh Tâm tức giận nói với Trịnh Mỹ Linh: “Bao năm qua tôi đối với cô thế nào? Cô đối xử với tôi ra sao? Chỉ vì muốn đeo bám được đám nhà giàu mà sẵn sàng đẩy tôi lên giường người đàn ông khác.
Nếu không có Dương Thanh, đời này của tôi đã bị cô hủy hoại rồi!”
“Các người nói cho tôi biết, các người xứng làm người thân của chúng tôi sao?”
Tần Thanh Tâm điên cuồng gào thét.
Đây là lần đầu tiên cô nổi giận tới mức này.
Đám người nhà họ Châu đều nín thinh, khách khứa xung quanh khinh thường nhìn bọn họ.
“Chồng ơi mình đi thôi!”
Mắng xong, Tần Thanh Tâm lau nước mắt kéo Dương Thanh rời đi, không hề lưu luyến.
– —————————
.