Khó trách gia hỏa này tìm nhiều năm như vậy nhưng không thấy, bởi vì thông đạo trong trí nhớ của hắn không có tác dụng quá lớn.
– Ta có một biện pháp!
Mọi người trầm mặc một lát, Tinh Dạ chúa tể lên tiếng.
– Ah?
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
– Ta hỏi ngươi vấn đề, ngươi thành thật trả lời!
Không để ý tới ánh mắt mọi người, Tinh Dạ chúa tể nhìn chằm chằm vào Mạch Qua.
– Ân!
Đạt được Nhiếp Vân cho phép, Mạch Qua gật đầu đáp ứng.
– Ngươi nói lúc trước gặp nguy hiểm là A Da Nạp Chi Tinh cứu tính mệnh của ngươi?
Tinh Dạ chúa tể hỏi.
– Đúng!
– Thời điểm gặp được nguy hiểm có bị thương đổ máu không?
Tinh Dạ chúa tể nói tiếp.
– Lúc ấy suýt tử vong, cốt cách toàn thân vỡ vụn, thương thế cực kỳ nghiêm trọng, máu tươi chảy khắp nơi.
Không biết vì sao hắn hỏi như vậy, Mạch Qua vẫn trả lời.
– Vậy là tốt rồi, ta có một loại bí pháp, chỉ cần tại nơi ngươi từng chảy máu tươi, cho dù cách xa vài vạn năm vẫn có thể thông qua cảm ứng và tìm được.
Đôi mắt Tinh Dạ chúa tể sáng ngời, hắn nói rất khẳng định.
– Ah? Còn có loại bí pháp này?
Mọi người nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.
– Lợi hại!
Nhiếp Vân cũng có chút kinh ngạc.
Loại bí pháp lợi dụng huyết dịch tìm kiếm này, ban đầu ở đại lục Phù Thiên, Di Tĩnh biết, cũng thông qua loại cảm ứng này đuổi giết mình.
Tuy nàng tìm là dấu vết chân thật nhưng bí pháp tìm kiếm cách xa vài vạn năm, thời gian thương hải tang điên còn có thể tìm được, bí pháp như vậy quá cao minh.
– Ta tự nghĩ ra bộ pháp quyết này, chỉ cần ngươi xác định nơi đó từng chảy máu qua, ta có thể bằng vào máu của ngươi hiện tại tìm kiếm!
Thấy mọi người không tin, Tinh Dạ chúa tể tự tin nói.
– Đã có loại bí pháp này, như vậy còn không may thi triển.
Cao Dương chúa tể vội nói.
Tinh Dạ chúa tể nhìn về phía Mạch Qua:
– Ta muốn ngươi cống hiến máu của mình!
– Ân!
Mạch Qua vạch phá ngón tay, một giọt máu bay về phía đối phương.
Vẻ mặt Tinh Dạ chúa tể ngưng trọng, trong tay hắn xuất hiện một cái la bàn, phía trên có điêu khắc một con cóc.
– Khai mở!
Bàn tay Tinh Dạ chúa tể liên tục đánh ra hơn trăm thủ ấn phức tạp, từng đạo hào quang màu vàng nhạt bắn ra ngoài.
Xì xào!
Điêu khắc con cóc phía trên sáng lên, nó phát ra tiếng kêu thanh thúy sau đó há miệng ra, nó phun đầu lưỡi cuốn lấy giọt máu vào trong miệng mình.
– Đây là Tinh Thần Kim Thiềm? Ngươi tìm được tính mạng thượng cổ này và luyện thành la bàn?
Nhìn thấy con cóc sống lại, Tiêu Diêu Tiên nhận ra cái gì đó và hô to.
– Tinh Thần Kim Thiềm?
Đại đa số mọi người chưa từng nghe qua thứ này nên nghi hoặc nhìn sang.
– Tinh Thần Kim Thiềm còn gọi là Bắc Đẩu Kim Thiềm, trời sinh có thể phân biệt rõ phương vị, tìm được các loại bảo vật, tuy thực lực không được nhưng lại là tính mạng vô thượng tìm bảo vật!
– Thượng cổ truyền lưu, nếu như có thể tìm được một con kim thiềm, chẳng khác nào đạt được bảo tàng trong thiên hạ.
Tiêu Diêu Tiên tràn đầy hâm mộ:
– Lúc ấy bởi vì truyền thuyết này nên vô số cường giả tìm kiếm khắp nơi, chỉ có điều đến cuối cùng không ai tìm được.
– Thế cho nên tất cả mọi người cho rằng là giả, không nghĩ tới lại có Tinh Thần Kim Thiềm, còn bị ngươi… Luyện chế!
– Không sai, đây là một con Tinh Thần Kim Thiềm, ngươi nói được cũng không sai, thứ này có thể tìm bảo vật trong thiên hạ nhưng tuổi thọ quá ngắn, cho nên ta liền luyện nó thành Kim Thiềm la bàn, dùng nó tìm bảo vật.
Tinh Dạ chúa tể gật đầu thừa nhận.
Mọi người nói chuyện với nhau, ngay sau đó con cóc kêu to, sau đó âầu của nó nhìn sang một hướng.