Thế nhưng Diệp Thành lảo đảo bước đi không quá năm giây thì lại ngã xuống.
Thương thế của hắn quá nặng, mặc dù có Hỗn Độn Thần Đỉnh và Sở Linh thay hắn hứng chịu đòn tuyệt sát của Thiên Ma Đại Đế nhưng căn cơ của hắn vẫn tổn hại nặng nề, căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể và linh hồn bản mệnh đều bị thương.
Haiz!
Gia Cát Vũ bước ra, ông ta đỡ lấy Diệp Thành đưa hắn biến mất khỏi nơi này.
Hậu duệ các hoàng đế cũng không nhàn rỗi, bọn họ lần lượt quay về trấn thủ từng vùng nơi mình kiểm soát tránh để Thiên Ma lẻn vào.
Rầm! Đoàng!
Nam Sở vừa im lặng chưa lâu đã lại lần nữa bị từng tiếng nổ rầm trời bao trùm.
Nhìn vào phía xa có thể thấy đại quân Thiên Ma như vùng biển đen kịt choán lấp cả bầu trời và mặt đất, hết lần này tới lần khác tấn công về tường thành của Nam Sở muốn thôn tính và nhấn chìm nơi này, bọn chúng thề phải thôn tính nơi này mới thôi.
Giết!
Các tu sĩ của Đại Sở không hề sợ chết, từng lớp người hi sinh thân mình trên tường thành mà vẫn có liên tiếp những bóng người xông lên, đó là tường thành chất xồng thây máu.
Thú vị đấy!
Trên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên, Thiên Ma Đại Đế ngả người trên vương toạ, một tay chống cằm nhìn về Nam Sở với ánh mắt đầy hứng thú như thể có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến ở Nam Sở dù cách đó không biết bao xa.
Trận chiến này bọn chúng tất thắng, vì Đại Sở hiện giờ không có kẻ nào có thể là đối thủ với ông ta, nếu như ông ta tham chiến vì thì tường thành này cũng phải sụp đổ.
Nhưng thân là Đại Đế, ông ta không cần phải bận tâm tới toán sau kiến này, việc chém giết với bọn họ đối với ông ta mà nói căn bản không hề có tính kích thích, so với việc tham chiến thì ông ta muốn ngồi một chỗ quan sát hơn, ông ta thích nhìn cảnh tượng người khác vùng vẫy dãy dụa một cách thảm hại.