Nhiếp Vân khoát khoát tay, vẻ mặt không sao cả.
– Vâng!
Đám người Phù Ám Triều thấy hắn chắc chắn như vậy cho nên không nhiều lời, bắt đầu khởi động lực lượng rót vào cổ thuyền.
Ầm ầm!
Phi hành một lát, quả nhiên đúng như Mạch Qua nói, âm thanh nổ mạnh và cổ thuyền không chịu nổi, lúc này mọi người nhìn thấy vòng xoáy xuất hiện trước mặt.
Vòng xoáy có đường kính vài chục vạn dặm, linh khí sôi trào như cái miệng lớn thôn phệ vạn vật và thôn phệ cổ thuyền.
– hHỏng bét, đây là… Vòng xoáy linh khí bạo động.
Toàn thân Mạch Qua không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
– Bạo động? Vòng xoáy linh khí cũng bạo động?
Nhiếp Vân kỳ quái.
– Vòng xoáy linh khí bạo động, ta đã nghe nói qua, đó là hiện tượng không gian đặc thù, sau khi bạo động sẽ hình thành lưỡi đao gió, trung tâm hình thành lỗ đen linh khí, không gian, thời gian nghiền nát, cường giả chúa tể lâm vào trong đó cũng khó thoát khỏi.
Cách đó không xa sắc mặt Thần Quân chúa tể biến hóa.
– Chuyện này trăm triệu năm không gặp một lần, tại sao đột nhiên xảy ra.
– Trăm triệu năm không gặp? Cường giả chúa tể cũng không thể thoát thân.
Đám người Phù Ám Triều đồng thời giật mình.
Vòng xoáy linh khí bạo động, bọn họ chưa từng nghe nói qua, dù sao đây là hiện tượng chỉ có tại thanh linh thiên vực, thực lực Mạch Qua không đủ, hắn khẩn trương mọi người cũng không lo lắng nhưng Thần Quân chúa tể nói như vậy làm người ta phải sợ hãi.
Thần Quân chúa tể là người nào? Người phát ngôn của Hỗn Độn Vương!
Siêu cấp nhân vật thành tựu chúa tể không biết bao nhiêu năm, có đại tràng diện nào chưa từng gặp qua, hắn hoảng sợ biến sắc, đủ thấy vòng xoáy linh khí bạo động đáng sợ cỡ nào.
– Hừ, đều là ngươi làm hại, nếu như ngươi không điều khiển cổ thuyền lớn như thế thì làm sao dẫn động vòng xoáy linh khí bạo động?
Gương mặt Cao Dương chúa tể phi thường khó coi, hắn thân là chúa tể sinh trưởng trong Tuyệt Sát Chí Tôn Vực, hắn hiểu vòng xoáy bạo động đáng sợ tới cỡ nào, đừng nói chúa tể, cho dù hắn thiêu đốt phong vương ý niệm cũng khó có thể chạy thoát!
Đáng giận!
Sớm biết Nhiếp Vân lỗ mãng như thế hắn cũng không lẫn vào.
Nghe được Cao Dương chúa tể phàn nàn, lúc này mọi người sững sờ.
Đúng là như thế, đan thần cổ thuyền uy năng quá lớn, bản thân chính là chúa tể thần binh, hơn nữa nhiều chúa tể cưỡi lên nó như vậy chẳng khác gì ném thép nóng vào hàn băng, làm sao có thể không xảy ra vấn đề?
Nội tâm hắn biết không người nào nói gì.
Trên đường trải qua quá nhiều mưa gió, mặc dù là Nhiếp Vân sai lầm, hôm nay chết ở chỗ này cũng không oán hận câu nào.
– Đáng giận, làm sao bây giờ? Nhiếp Vân, ngươi nhanh nghĩ biện pháp, chúng ta đều bị ngươi hại.
Cao Dương chúa tể quát lên lần nữa.
Hắn còn chưa hét xong đã có một thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay trơớc mặt, ngay sau đó mặt hắn nóng rát.
Ba!
Hắn bay ngược về phía sau và không ngừng run rẩy.
– Không nói lời nào ngươi sẽ chết sao? Chủ nhân nhà ta cần cho ngươi mặt mũi?
Tử Đồng Bất Hủy quát lớn một tiếng, hắn đứng tại chỗ nguy nga như núi.
Sau khi chém giết kiếp sau, thực lực của Tử Đồng Bất Hủy đã có đột phá, Cao Dương chúa tể không có sử dụng phong vương ý niệm cũng chỉ là chúa tể bình thường mà thôi, tại sao có thể là đối thủ của hắn, một tát đánh hắn bay đi, sắc mặt sưng đỏ, hàm răng rơi lả tả trên mặt đất.
Người khác có khả năng còn kiêng kị đối phương là phong vương sứ giả, Tử Đồng Bất Hủy thuần phục Nhiếp Vân, hơn nữa tính cách chính trực, căn bản mặc kệ chuyện này.
Chẳng cần biết ngươi là ai, dám vô lễ với chủ nhân thì chết đi.
– Ngươi…
Cao Dương chúa tể điên rồi.