Hiên Vũ Ngọc Nhi lúc này đang trốn ở phủ thái phó, thái phó Lí Ngang chính là thầy giáo của Đại hoàng tử, trước mắt trong phủ không bị ảnh hưởng gì.
“Công chúa, hiện tại đội vệ quân đang lục soát từng nhà một, nơi này của lão phu e là cũng không giấu được bao lâu nữa, tên nghịch tử này thủ đoạn tàn ác như vậy, sợ là đến người thầy là ta đây hắn ta cũng không coi ra gì đâu, vẫn phải nhanh chóng đưa người ra khỏi thành”.
“Thái phó đại nhân, cảm ơn ông, lúc này rồi mà vẫn còn mạo hiểm cho ta ở lại”.
“Công chúa nói gì vậy, bảo vệ người và bệ hạ vốn là trách nhiệm của chúng đại thần, đáng tiếc thực sự lực bất tòng tâm, ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa rồi, có thể đưa công chúa an toàn ra ngoài hay không thì giờ chỉ có thể mạo hiểm thử thôi”.
Cổng nam thành Thiên Khải.
Lượng lớn vệ quân đang đóng tại nơi này, kiểm tra gắt gao từng người ra khỏi thành, xe ngựa của thái phó đi tới.
“Đứng lại, người nào?”
“To gan, đây là thầy của bệ hạ”.
Lính gác thủ thành lập tức bái lạy nói: “Hóa ra là thái phó đại nhân, tiểu nhân thất lễ rồi, thái phó đại nhân đi đâu vậy ạ?”
“Trong thành ồn ào quá, ta muốn ra ngoài ở hai ngày”.
“Nhưng bệ hạ có lệnh, nghiêm cấm quan viên ra ngoài”.
“Lão phu chẳng qua chỉ là một thầy giáo dạy học mà thôi, không muốn tham gia vào chuyện triều đình, lẽ nào chút việc nhỏ này cũng phải để bệ hạ ra mặt ư?”
“Không dám, không dám, chỉ là hiện tại đang truy nã tội phạm quan trọng, nếu như ngài nhất định muốn ra khỏi thành thì tiểu nhân đành phải lục soát một lượt”.
“To gan”, nô bộc bên cạnh nói: “Thái phó là người ngươi nói lục soát là có thể lục soát sao? Cút…”