Chỉ có một nguyên nhân là do Nguyệt Phong thật sự là một tiểu thiên tài mà thôi.
“Mời ngài ngồi.” Nguyệt Phong nhàn nhạt lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Đã được mời như vậy, Vân Yến liền ngồi xuống, ưu nhã nhìn Nguyệt Phong.
Người mở miệng đầu tiên là Nguyệt Phong, nàng ta khách khí nói một câu.
“Rất hân hạnh được gặp Vân đại nhân một lần nữa.”
“Ài, gặp được ta rất khó, cô nên cảm thấy vui vì được ta đến thăm tận nhà.” Vân Yến cười rạng rỡ, trong lời nói không giấu được kiêu ngạo cùng ngông cuồng.
“Ta đang rất vui.” Nguyệt Phong cười lạnh.
“Ta biết.” Vân Yến gật đầu, lại còn ra tự tin nói: “Không vui thì chắc chắn cô đã đuổi thẳng cổ ta ra khỏi đây rồi.”
Nguyệt Phong: “…” A, nói rất đúng.
Nhưng kịch bản không giống vậy, xin ngài đừng nói thẳng ra như vậy được hay không?
Cũng không phải là lần đầu tiên bị cái miệng độc của Vân Yến chọc giận cho nên Nguyệt Phong vẫn còn khá bình tĩnh.
Trước tiên Nguyệt Phong chủ động xin lỗi với cô, tuy nói xin lỗi vậy chứ Vân Yến không cảm nhận chút thành ý nào trong câu.
“Lần thứ nhất gặp ngài là ta thất lễ, lần thứ hai xin hãy để ta thể hiện thành ý, đồng thời mong ngài tha lỗi cho ta về chuyện hai năm trước.”
Làm gì có việc tha lỗi nhanh như vậy, nghĩ bà đây là thánh nữ mary sue à?
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng lời từ miệng Vân Yến ra lại hoàn toàn trái ngược.
“Tha lỗi cho ngươi.” Vân Yến vung tay, hòa ái đáp.
Nói lời này xong Vân Yến cảm thấy trên đầu mình đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời, cô cảm thấy hình như mình đang dần trở thành thánh nữ thiện lương tốt đẹp.
Thấy vậy, đôi mày Nguyệt Phong hơi nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía cô.
“Vậy càm ơn ngài… rất nhiều.” Nguyệt Phong gằn từng chữ trong câu, cố ý gây áp lực lên người cô.
Nhưng thật đáng tiếc, Vân Yến vẫn vững như núi ngồi nhìn Nguyệt Phong, miệng nở nụ cười, điều này làm cho không ai có thể đoán nổi rằng cô đang nghĩ gì.
Người hầu đã đem trà bánh lên, trà vẫn còn rất nóng, bánh còn rất thơm ngon, thấy vậy đáy mắt Nguyệt Phong xẹt qua một tia căm hận lại có thỏa mãn.
May mắn thay lúc đó Vân Yến đang chú ý đến bình trà đó cho nên cũng để ý nhiều đến nàng ta.
Nguyệt Phong cho người đi xuống, tự tay mình rót trà cho Vân Yến sau đó làm động tác mời.
“Mời ngài, trà bánh đã lên, ăn một chút rồi chúng ta lại tiếp tục cuộc trò chuyện.” Giọng nói của Nguyệt Phong có phần hòa hoãn hơn.
Vân Yến thâm ý nhìn Nguyệt Phong, sau đó tiếp nhận ly trà, nhấp một ngụm, sau đó còn cắn một miếng bánh thử xem vị có ngon không.
Suốt cả quá trình ấy, hai mắt Nguyệt Phong nhìn chằm chằm Vân Yến không để sót một hình ảnh nào.
Sau khi ăn xong, Vân Yến cũng đã không còn mỉm cười mà bình tĩnh tựa vào ghế, nhàn nhạt nói với nàng ta.
“Trà bánh đều có độc, Nguyệt lâu chủ thật tận tâm, ta rất hài lòng.”
Thấy Vân Yến đã phát hiện, trong chớp mắt Nguyệt Phong liền có một tia sát ý nhưng rất nhanh liền bị nàng ta che giấu.
Con gái ghẻ muốn giết mẹ kế, điều này khiến Vân Yến cảm thấy có chút đau lòng.
Quả nhiên trước kia cô nên quan tâm Nguyệt Phong một chút thì bây giờ nàng ta đã tiếp thu được kỹ thuật giết người chuyên nghiệp của cô rồi.
“Ta chỉ muốn xem thử Vân đại nhân đây rốt cuộc là một người lợi hại như thế nào mà thôi.” Nguyệt Phong tùy tiện đáp, làm cho lời nói nàng ta có vài phần đáng tin.
Tuy nhìn Nguyệt Phong vẫn bình tĩnh như thế nhưng nếu Vân Yến nhìn xuống phía dưới bàn có thể thấy cả hai tay nàng ta đã siết chặt lại.
Hiển nhiên là Nguyệt Phong phải tức giận rồi, đây là loại độc mạnh nhất mà nàng ta có thể tìm thấy được. Độc này chẳng những phá hoại đan điền còn hủy luôn kinh mạch của người trúng.
Mà nỗi đau khi đan điền bị tổn thương hay khi kinh mạch bị đứt gãy vốn không thể diễn tả thành lời được.
Tay Nguyệt Phong dính không ít máu tươi, cũng đã dùng loại độc này cho không ít người, Vân Yến là người đầu tiên phát hiện ra cũng như là người đầu tiên sống sót trong khi trúng độc.
Thấy vẻ mặt như bị táo bón của Nguyệt Phong, Vân Yến liền hứng thú hỏi.
“Thì ra là vậy! Hôm nay chúng ta hết chuyện chưa?”
“Hết chuyện? Ngài đang chọc cười ta đấy à, một tay ngài phá nát Nguyệt Tình lâu, làm nhiều cấp dưới trung thành tận tụy của ta bị thương nặng, không những thế còn bắt đi cả người của ta.” Nguyệt Phong liếc Vân Yến một cái, bình tĩnh nói rõ từng chuyện.
“Tên hòa thượng đó chưa cưới vợ, ai là người của ngươi.” Vân Yến nhếch môi phản bác.
“Hắn là do ta cứu, liên quan gì đến ngài? Chưa trả tiền đã chạy đi, vậy đó chính là người của ta.” Nguyệt Phong hùng hồn nói.
Vân Yến: Bá đạo nha.
Vân Yến nhích mi mắt, hiếu kỳ hỏi: “Thế thì Thuần Nhã thượng thần là gì của ngươi? Chính phu?”
“Không liên quan đến ngài, ngài gây ra nhiều chuyện như thế mà thành ý cũng không thể hiện, một câu xin lỗi cũng chưa có, ngài nghĩ ta vẫn như ngày xưa hay sao?” Nguyệt Phong lạnh mặt.
Nghe thế, Vân Yến liền bình tĩnh đối mặt với Nguyệt Phong, “Vậy xin lỗi thì ngươi có bỏ qua hay không?”
“Không thể.” Nguyệt Phong cười lạnh, ánh mắt nàng ta âm trầm đầy sắc bén như lưỡi đao nhỏ lúc nào cũng có thể chọc chết Vân Yến.
“Xin lỗi.” Vân Yến chân thành tha thiết đáp, ánh mắt ngạo mạn, cằm nâng cao làm cho khuôn mặt cô trông vô cùng thiếu đánh, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào là thành ý.
Nguyệt Phong: “…” Ngài có thể tuân theo kịch bản một lần được hay không?
Nguyệt Phong vừa lấy lại tinh thần để đáp lại đã bị Vân Yến ngắt quãng.
“Ngài thật sự nghĩ xin lỗi…”
“Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, chúng ta đừng bỏ qua chuyện này.” Vân Yến nghiêm túc nhìn nàng ta.
Nguyệt Phong: Có chút nghi ngờ nhân sinh.