Tay ông ta khựng lại ngay giữa không trung.
Anna tiến lên một bước, đưa đầu mình lại gần, đặt ở dưới tay của ông ấy.
“Con không biết cái mà người nói là cái gì.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Thỉnh các vị thần linh trên trời cao chứng giám cho ta.” Sắc mặt Quốc vương khá là nghiêm nghị: “Hôm nay, ở chỗ này, ta sẽ giao lại vật gia truyền của gia tộc Medici cho con gái của mình là Anna. Từ nay về sau, Anna chính là chủ nhân mới của gia tộc Medici.”
Trong phòng trưng bày, vẻ mặt của Quốc vương hết sức trang nghiêm, giọng điệu chậm rãi mà kiên định. Trên bức tranh phía sau lưng hai người họ cũng có một màn gần giống như vậy, đó là một vị Quốc vương trẻ tuổi đang dùng một tay xoa đầu con gái của mình, tay kia thì đang cầm một chiếc vương miện, chuẩn bị đeo lên cho cô bé.
Trong khi đó, ở cách bọn họ một bức tường, Cố Thanh Sơn vừa đóng cửa lại liền nhìn thấy Thánh đồ Yvan, kẻ mà hắn từng đối mặt khi đi ngang qua cửa kiểm soát.
Gã mặc một bộ trường bào màu trắng của tu sĩ khổ tu, lộ ra cả bả vai và vòm ngực. Gã yên lặng đứng ở cuối hành lang, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
“Anh đang tìm tôi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi đã đợi rất lâu rồi.” Thánh đồ Yvan nói ra.
“Ồ, thật là một người tận tâm tận lực, làm tròn chức trách.” Cố Thanh Sơn nói.
“Là chức trách, cũng là niềm vui.” Trên gương mặt của Yvan lộ rõ vẻ tàn nhẫn.
“Anh vội vã đến tìm tôi làm gì? Để luận bàn ư?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trước lúc đó…” Yvan nói: “Dựa theo trình tự thì tôi nhất định phải nói cho cậu biết, nơi đó từ trước đến nay đều không cho phép khách bước vào.”
Trên gương mặt Thánh đồ hiện ra một nụ cười kỳ lạ, giống như một con mèo khi phát hiện ra tung tích của con chuột vậy.
“Thế à? Vậy chắc tôi lạc đường rồi.”
Cố Thanh Sơn sửa sang lại cổ áo, lại chỉnh chỉnh tóc mình rồi thuận tay đổi danh hiệu thành “Du Kích Tướng Quân”, sau đó sải bước đến chỗ đối phương, vừa đi vừa nói: “Nếu anh không ngại thì phiền anh dẫn tôi trở lại chỗ vũ hội.”
“Tôi rất vinh hạnh có thể dẫn cậu rời khỏi đây.” Thánh đồ nói.
Lúc này, ánh sáng màu ngà sữa nhanh chóng tụ lại, tạo thành một hình vẽ trang nghiêm mà thánh khiết, lặng yên xuất hiện ở dưới chân gã.
Là Thiên Tuyển kỹ hệ Thần Bí của Thánh giáo, Chuộc Tội. Dù là bất cứ chiêu thức gì đánh ra gây thương tổn cho người thi triển, thì người công kích sẽ phải nhận lại gấp bội.
Cố Thanh Sơn quét mắt qua một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ.
“Vậy còn chờ gì nữa. Anh dẫn đường đi, tôi sẽ theo sau.” Hắn nói.
“Không không không, chúng ta không thể đi.” Thánh đồ Yvan lắc đầu nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, khoảng cách cũng từ từ gần lại.
“À phải, tôi biết rồi, thật xin lỗi.” Cố Thanh Sơn tựa như đã hiểu ra cái gì đó, lấy ví tiền từ trong túi ra.
“Tôi đã quên mất là ở Thánh quốc này, muốn làm cái gì cũng thì cũng phải thu phí. Đây, tiền boa của anh đây.” Hắn rút ra một xấp tiền rồi lắc lắc ở trong tay.
Sắc mặt của Yvan thật sự rất không tốt, gã trầm giọng quát lên: “Mày nhục nhã tao như vậy, tao sẽ trả lại gấp trăm lần cho mày!”
“Tiền cũng không muốn? Vậy anh muốn làm gì?” Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ vẻ khó hiểu. Hắn đã đi qua hơn nửa hành lang, nhưng dưới chân cũng không ngừng chút nào, vẫn tiếp tục tiến về phía đối phương như trước.
“Thính giác của ta khác hẳn với người bình thường. Bên trong căn phòng mà ngươi vừa đi ra kia, dường như còn truyền tới tiếng hô hấp và tiếng tim đập nữa. Tao cho rằng đó là một đứa con gái.” Thánh đồ Yvan cười gằn nói: “Không bằng chúng ta chờ thêm một chút nữa, để xem xem cô bạn gái bé nhỏ của mày là ai.”
Cố Thanh Sơn dừng lại một chút, không ngừng lắc đầu nói: “Là một chủ nhà, vậy mà anh lại quá tò mò soi mói việc riêng của khách.”
Hắn chau mày lại, nhìn chằm chằm vào hình vẽ thánh khiết dưới chân Thánh đồ, bỗng nhiên thở dài nói: “Nói thực, tôi không muốn đánh với anh đâu.”
Yvan cảm thấy hứng thú, hỏi: “Vì sao? Sợ tao à?”