Vì vậy, hai vợ chồng bắt đầu thiêu đốt tế bào não phá giải mật mã.
Kết quả, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nghĩ tới mọi mật mã cũng đều hiện không đúng. Nếu như dùng phần mềm phá giải mật mã thì lại mất quá nhiều thời gian, mà có thể sẽ làm ảnh hưởng đến file dữ liệu có thể bị hư hại.
Quách Thành Vũ rơi vào một trận trầm tư.
Sau đó, trong đầu của anh ta lóe lên một mật mã vô cùng không ngờ đến.
Phân vân một lát, vẫn thử gõ vào.
Kết quả, mở ra.
Mặt của Quách Thành Vũ nhất thời tái xanh.
Khương Tiểu Soái không biết nội tình ra sao, còn ở bên cạnh hỏi đến cùng,”Này, mật mã là cái gì hả?”
Quách Thành Vũ tùy tiện nói một mật mã có lệ cho cậu nghe, kỳ thực mật mã chính là…….
‘Tôi muốn ‘thao’ Khương Tiểu Soái’…..
Trì Sính, cậu tuyệt đối là cố ý!
Quách Thành Vũ có dự cảm bất tường, nhưng vẫn nhấp vào màn hình.
Trong chốc lát, mặt của Trì Sính xuất hiện ở trên màn hình, hướng về ống kính dáng tươi cười lộ ra vẻ nham hiểm.
“Tôi biết hai người các cậu khẳng định trở về để lấy cuộn phim này, hiện tại cuộn phim đang ở trên tay tôi.” Trì Sính quơ quơ cái CD trên tay,” Có bản lĩnh cậu từ trong màn hình móc ra!”
Móc ra…… Móc ra…….. Khương Tiểu Soái tức giận đến khuôn mặt đều tím tái.
“Chết tiệt! chúng ta thật sự bị chơi rồi!”
Quách Thành Vũ lặng lẽ không nói.
Khương Tiểu Soái tức giận đập mấy phát lên vai Quách Thành Vũ,”Anh phải nghĩ cách trừng trị anh ta đi, còn ở đó mà hút thuốc ! ! “
“Muốn trị cậu ta còn không đơn giản hay sao?”
Quách Thành Vũ lạnh lùng cười, cầm điện thoại di động lên.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại được kết nối.
“Thạc Thạc hả? Tôi là Quách Tử. Nói cho cậu một ‘chuyện vui’, Ngô Sở Úy bị thương nằm viện, cậu nhanh đem chuyện này nói cho anh trai cậu biết, để anh trai cậu gọi điện thăm hỏi một chút…..Cơ hội ngàn năm có được, suy nghĩ cho anh trai cậu một chút nhé.”
Cúp điện thoại, Quách Thành Vũ quay sang Khương Tiểu Soái nói,”Đi, vào chọn quần áo cho Ngô Sở Úy!” ( Ôi chết mệ mất với hai vợ chồng nhà này…. con vợ thì đành hanh thằng chồng thì ti tiện. )
“Trì Sính đã đùa bỡn chúng ta như vậy, mà tôi phải giúp Đại Úy chọn?”
“Đúng, không những giúp chọn, hơn nữa còn phải chọn một bộ thật phong cách.”
Vì vậy, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái tìm được một bộ cấm kỵ của Trì Sính mang đến để cho Ngô Sở Úy mặc.
Ngô Sở Úy ở bệnh viện chờ thật lâu, ngay cả quần áo bệnh nhân cũng đã cởi ra, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ vẫn chưa quay lại.
“Anh thúc giục bọn họ đi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính trầm mặt nói,”Mấy bộ quần áo thôi mà, có cần đến mức đó hay không?”
Ngô Sở Úy nói,”Bọn họ mà không đem quần áo qua đây, tôi chỉ có thể trần truồng.”
“Cậu đỏm dáng như thế làm gì, cứ như vậy mà trần truồng, cậu trần truồng còn đẹp hơn nhiều so với mặc bất kể loại quần áo gì.”
Ngô Sở Úy vừa muốn phản bác, cửa liền có tiếng động, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái đi vào.
“Sao lại chậm như thế hả?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái nói,”Quần áo cậu quá nhiều, tôi phải lựa chọn từng cái từng cái một đó! Cậu nhìn mà xem, tôi chọn hai bộ này thế nào?”
Ngô Sở Úy cúi đầu đảo qua, cha mẹ ơi! Bộ này là bộ mà cậu thích nhất, mặc vào rất vừa vặn lại tôn người tôn da, phải nói là hoàn hảo trăm phần trăm.
Nào ngờ, lúc này Trì Sính cự tuyệt một câu.
“Bộ này không được!”
Ngô Sở Úy tức giận,”Có cái gì không được? Bộ này là anh mua cho tôi, mua xong lại không cho tôi mặc, có người nào như anh không hả? Tôi sẽ mặc, tôi sẽ mặc ! !”
Nói xong ngồi xuống, để cho Khương Tiểu Soái đem quần áo mặc vào cho cậu.
Ngại vì Quách Thành Vũ đang ở đó, Trì Sính không thể quản quá nghiêm, chỉ có thể đen mặt khó chịu đứng ở một bên nhìn.
Khương Tiểu Soái mặc cho Ngô Sở Úy xong, lập tức hét lên âm thanh kinh ngạc khâm phục.
“Yô! Cậu không phải đang nằm viện hả! a a.. hoàn toàn giống như đi hẹn hò vậy!”
Quách Thành Vũ ở một bên cũng quạt gió thổi lửa,”Ai đến thăm cậu vậy? Có cần long trọng vậy không?”
“Tôi cũng không muốn ăn mặc chói mắt như thế, là các cậu chọn cho tôi bộ quần áo này!”
Khương Tiểu Soái cười xấu xa,”Là cậu bảo tôi chọn cho cậu hai bộ quần áo đẹp mắt một chút, tôi dám chọn mấy thứ khó coi hay sao? Ngộ nhỡ có người nào ‘quan trọng’ tới thăm cậu, tôi nào dám nhìn mặt cậu nữa hả?”
Ngô Sở Úy cười hà hà.
Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái vừa đi, Trì Sính vèo vèo quét ánh mắt lên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy mặc bộ quần áo này, lộ ra thân hình đặc biệt rắn chắc, mặt lại vô cùng hài hòa ngũ quan góc cạnh. Hào khí bức người, mị hoặc phong lưu, khí chất như minh tinh màn ảnh.
Mỗi lần Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy mặc bộ quần áo này, dục vọng muốn ‘thao’ của anh lại đặc biệt mạnh mẽ không thể kìm chế, cho nên anh không bao giờ để cho Ngô Sở Úy mặc bao giờ.
“Nhìn dáng vẻ lẳng lơ của cậu kìa!” Trì Sính cắn từng chữ từng chữ đặc biệt dữ tợn.
Ngô Sở Úy giận dữ trả lời,”Cả cái phòng bệnh này chỉ có một mình anh, tôi mặc thành ra cái dạng gì đều không phải là cho anh nhìn hay sao?”
Vừa nghe lời này, trong nháy mắt ngực của Trì Sính bùng lên một ngọn lửa.
Bên ngoài trời đã tối đen, trong hành lang còn có tiếng bước chân đứt quãng. Trì Sính liền đè lên người Ngô Sở Úy, đem hai cái tay bị thương của cậu ấn xuống, thô bạo vội vàng gặm vành tai và yết hầu của Ngô Sở Úy. (Nuốt nước bọt)
Ngô Sở Úy hô hấp cực khổ, không ngừng giãy giụa.
“Đừng nghịch…… Đừng nghịch……Lát nữa bác sĩ sẽ đến…..”
Trì Sính hoàn toàn không quan tâm, càng thêm kích động liếm vật giữa hai chân Ngô Sở Úy.
Đột nhiên, điện thoại di động Ngô Sở Úy vang lên.
“Ai vậy?” Theo bản năng Ngô Sở Úy lẩm bẩm một tiếng.
Hai cái tay cậu ta bị thương, mỗi lần đều là Trì Sính ấn giúp cậu trả lời. Nhưng lúc này, trước khi Trì Sính ấn trả lời, còn giơ màn hình lên trước mặt Ngô Sở Úy.
Số Uông Trẫm………….
Ngô Sở Úy không nhịn được bất ngờ,”Cái này….. Lúc này anh có thể thấy, là anh ta chủ động gọi tới, không liên quan gì đến tôi!”
Ánh mắt Trì Sính lạnh lùng nhìn Ngô Sở Úy, ngón cái vừa trượt trả lời, điện thoại lập tức được kết nối.
Giọng trầm thấp từ điện thoại di động của Uông Trẫm bên kia truyền tới.
“Tôi đang ở Ma Cao, đã đổi vé máy bay, buổi sáng ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm cậu.”
(Úy Úy chết không nhắm mắt..)
Không chào hỏi, không nói chuyện, cũng không hỏi tình hình, mà ngay lập tức là tôi ở đâu, tôi khi nào đến thăm cậu……… Rất rõ ràng, chắc chắn đã có người gọi điện cho anh ta trước.
Trì Sính chậm rãi tắt điện thoại, ánh mắt nhìn Ngô Sở Úy lạnh lẽo không gì sánh được.
“Cậu mặc như vậy, là cho tôi nhìn sao?”