Bên ngoài là một mảnh yên tĩnh, nơi này kỳ thật an toàn hơn rất nhiều so với những nơi khác.
Ít nhất thì khi tang thi bên ngoài căn cứ rống lên một tiếng thì ở chỗ hắn cũng chẳng thể nghe thấy được.
Chỉ có điều…
Ánh mắt Lê Hi nhìn về phía nào đó.
Nơi đó có một tòa kiến trúc màu trắng rất hiện đại.
Là căn cứ ngầm, nơi cất giấu những bí mật dơ bẩn.
Nhìn thấy nơi đó, hắn tựa như quay trở lại kiếp trước, tay chân bị trói, bọn họ cho hắn uống thứ thuốc gì đó mà ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không thể động.
Vì hiệu quả thực nghiệm cho nên bọn họ chỉ gây tê cho hắn chứ không để hắn ngất hẳn đi.
Hắn tận mắt nhìn thấy bọn họ cầm dao khoa chân múa tay ở trên người mình, da thịt bị khoét, nội tạng bị bọn chúng đem ra nghiên cứu.
Những việc đó hoàn toàn có thể khiến cho con người đau tới ngất đi, thế mà hắn lại phải tỉnh táo vượt qua khoảng thời gian đó.
Trước khi tắt thở, hắn nhận được một ánh mắt của đám người kia.
Không phải đồng tình, cũng không phải áy náy. Đó là tiếc hận.
Bọn họ tiếc cái thân thể đặc biệt này của hắn, nhưng cũng hận vì không thể nghiên cứu ra được bất kì dị thường nào.
Đầu ngón tay nắm chặt lan can của Lê Hi tái đi, vô thức run rẩy.
Hắn đem thuốc lá từ trong không gian lấy ra, dùng dị năng châm lửa.
Lê Hi không hút thuốc, cũng chưa từng chạm qua thứ này.
Chỉ là nghe nói thuốc lá có thể khiến thần kinh con người tê liệt trong thời gian ngắn.
Hắn cầm điếu thuốc, tàn thuốc mỏng manh thoáng hiện ở trong màn đêm.
Trong mắt Lê Hi là hận ý vô tận, hận ý đan xen với lửa giận khiến màu mắt của hắn giống như vực sâu không đáy.
Thế nhưng những cảm xúc đó đều biến mất khi người trong phòng cất lên tiếng nói.
“Anh hai?”
Thanh âm của cô còn mang theo một chút lười biếng, giống như một con mèo nhỏ.
Dường như cô chưa tỉnh ngủ hẳn, thanh âm còn có chút mông lung.
Lê Hi dập tắt điếu thuốc, đáp lại cô: “Anh đây.”
Nhưng hắn cũng không có đi vào mà là đứng ở bên ngoài chờ hương thuốc lá trên người mình tan bớt, sau đó mới quay người đi vào.
Cô giãy giụa hai cái, muốn đứng dậy.
Lê Hi đè lại cô, hắn hôn lên trán cô, sau đó nhẹ giọng dỗ dành: “Trời còn chưa sáng.”
Vân Phiếm Phiếm đang muốn nói chuyện, Lê Hi liền nằm xuống giường, hắn giống như một đứa trẻ con, cuộn tròn lại ở trong ngực cô.
Cô rũ mắt, liền thấy Lê Hi mệt mỏi nhắm hai mắt lại, trên người hắn mang theo một cỗ hàn khí, lông mi cong cong cũng mang theo hương vị lạnh lẽo.
Vân Phiếm Phiếm duỗi tay, xoa xoa vài cái ở trên đầu hắn, giống như là đang an ủi.
Đầu ngón tay xuyên qua những lọn tóc mềm mại, lông mi hắn nhẹ nhàng động, thế nhưng cũng không mở mắt ra.