– Chủ nhân, vừa rồi chúng ta cao điệu như thế, cũng không có phong bế không gian chung quanh… Khẳng định tất cả mọi người biết rõ tin tức, ta sợ sẽ đưa tới không ít cường giả tranh đoạt, phiền toái không nhỏ…
Bong thuyền, Phù Ám Triều đứng sau lưng Nhiếp Vân, nhớ tới chuyện lúc trước nên hỏi thăm.
Chuyện này vô cùng đơn giản, chủ nhân không thể không nghĩ tới, nghĩ đến còn làm như vậy, mục đích của chủ nhân là gì?
Mặc dù thông minh như hắn cũng không đoán ra được.
– Ta biết rõ, là ta cố ý!
Nhiếp Vân nói.
– Cố ý? Này…
Đám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc nháy mắt, còn không rõ lắm.
Làm một chuyện gì cũng có mục đích, cố ý làm như vậy là vì cái gì?
– Mạch Qua mất đi A Da Nạp Chi Tinh vài vạn năm trước, mặc dù là hắ cũng khó mà tìm được, nếu có những người này trợ giúp, tốc độ tìm kiếm sẽ nhanh hơn không ít.
Nhiếp Vân cười nói.
– Nhưng làm thế không khác gì làm mai mối cho kẻ khác?
Đám người Phù Ám Triều sửng sốt.
Nhiều người lực lượng lớn, tìm đồ vật nhanh hơn, mặc dù nói như thế nhưng ai đó tìm được lại lặng lẽ giấu đi, cho dù ngươi có thủ đoạn mạnh hơn nữa cũng không thể tìm từng người ah.
– Yên tâm đi!
Nhiếp Vân cũng không giải thích.
Có Tĩnh Tâm bên người, cho dù giấu trong nạp vật đan điền cũng có thể phát hiện, đừng nói chỉ giấu trong không gian dung khí.
Lại nói thực lực của hắn hiện tại, bất kể ai đạt được, chỉ cần hắn muốn cũng có thể đoạt lấy.
Mặc dù cường giả chúa tể không thể sử dụng phong vương thần binh nhưng mọi người cướp đoạt đều vì thỏa đáng, cùng lắm cho đối phương đủ chỗ tốt, không tin hắn không đồng ý!
Dưới phong vương, Nhiếp Vân xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất, rất nhiều chuyện cường giả phong vương bất tiện ra mặt, thiếu nợ nhân tình của hắn có đôi khi còn có lực hơn nhân tình của cường giả phong vương.
– Nhưng mà… Chủ nhân… Khả năng có chuyện không phải đơn giản như ngươi nghĩ…
Phù Ám Triều do dự.
– Ah?
Nhiếp Vân nhìn sang.
– Chủ nhân có biết người phát ngôn của cường giả phong vương không? Chính là phong vương sứ giả!
Phù Ám Triều nói.
– Phong vương sứ giả?
Nhiếp Vân lắc đầu.
Trước kia hắn nghe nói qua danh xưng này, lúc trước còn chưa tới Tà Nguyệt Chí Tôn Vực đã từng ở lại thế giới Cửu Thiên một thời gian ngắn, trong đó có một đạo ý niệm được xưng là một trong tứ đại kim giáp tướng thuộc hạ A Dục Vương, chẳng lẽ cũng gọi là phong vương sứ giả?
Nghĩ vậy liền hỏi một câu.
Phù Ám Triều lắc đầu:
– Cũng không phải người có thể mượn nhờ phong hào của phong vương đều ngông cuồng!
– Kim giáp tướng trong mắt người bình thường cao không thể chạm, đối với chúng ta mà nói tiện tay có thể bóp chết một mảng lớn!
– Phong vương sứ giả là cái gì?
Nhiếp Vân gật đầu.
Khó trách tên kia chỉ xuất hiện trong thế giới Cửu Thiên một lần liền không gặp qua, thì ra chỉ là người ngông cuồng, bằng không với thực lực của hắn bây giờ, biết rõ bộ dạng của hắn khẳng định sẽ tìm được, đối phương vẫn không hiện ra, rất rõ ràng, hoặc biết không phải đối thủ của mình, hoặc là phô trương thanh thế.
– Phong vương sứ giả còn gọi là người phát ngôn của phong vương, tương đương phân thân của cường giả phong vương hành tẩu trong tam giới, bình thường đều là cường giả chúa tể, một khi gia trì phong vương ý niệm sẽ gia tăng lực chiến đấu gấp mười lần, thực lực chúng ta có tăng lên sau chuyến đi Hư Không giới nhưng chính thức gặp được người phát ngôn của phong vương cũng không phải đối thủ.
Phù Ám Triều vô cùng lo lắng.
– Sức chiến đấu bao tăng gấp mười lần?
Nhiếp Vân tắc luỡi.