Những Tu Tiên giả đang ngồi đây đều lộ ra vẻ hưng phấn, đại hán râu quai nón tiếp tục mở miệng: “Nói như vậy thì có phải là gần đây Phiêu Miểu Cửu Tiên đan đã xuất thế, sư huynh hạ lệnh tìm kiếm Thiên Đạo võ giả phàm nhân là vì…”
“Đương nhiên là dùng cho việc đoạt bảo.”
Linh Hư Chân Nhân mỉm cười nói: “Phiêu Miểu Cửu Tiên đan là một loại linh vật rất đặc biệt, muốn thu được nó cũng phải cực kỳ cẩn thận, không phải tùy tiện lấy đi là được. Theo những ghi chép của tổ sư gia truyền lại, bước cuối cùng trong quá trình đoạt bảo cần ba tu sĩ đã ngoài Phân Thần hậu kỳ kết hợp theo từng đôi một với ba Thiên Đạo võ giả phàm nhân. Nhưng vì lí do gì mà những võ giả phàm nhân đó phải trẻ tuổi và có tướng mạo xuất chúng thì ngay cả lão phu cũng không rõ.”
“Thì ra là thế.”
Nói tới đây thì dường như tất cả bí mật đều đã được hoàn toàn phơi bày. Những tu sĩ đang ngồi đây trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn. Tuy số tu sĩ tham gia đoạt bảo chỉ có ba người, nhưng sư huynh đã thẳng thắn nói ra hết bí mật này thì số lượng Phiêu Miểu Cửu Tiên đan chắc hẳn sẽ không ít. Đại trưởng lão ăn thịt thì bọn hắn ít nhất cũng được uống canh, cho nên tâm tình mỗi người đều trở nên phấn chấn.
Hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ thời cơ, nếu tin tình báo là chính xác thì chỉ cần hai tên Thiên Đạo võ giả phàm nhân kia được đưa tới là có thể thuận lợi đoạt bảo.
Mà tất cả chuyện này Lâm Hiên đều không hề hay biết.
Lại một tháng nữa trôi qua, Lâm Hiên vẫn phải trải qua những ngày buồn chán ở Ẩn Hiệp cốc. Cái gì cũng có mặt tốt mặt xấu riêng của nó, thi triển Thiên Ma Hóa Anh giúp hắn thuận lợi tiến nhập vào Phiêu Miểu Tiên cung, nhưng cũng bởi vậy mà toàn bộ pháp lực của Lâm Hiên cũng tạm thời biến mất, khiến hắn gần như không thể đi dò la tin tức. Vì không muốn rút dây động rừng, hắn chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến, hay nói đơn giản là ngoan ngoãn chờ đợi.
Từng tiếng chim hót ríu rít vang lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây nhuộm vàng mái hiên, một ngày mới lại bắt đầu.
Lâm Hiên đang buồn chán bước đi trong sơn cốc, đột nhiên, một đạo cầu vồng từ đằng xa bay vút đến. Mặc dù hắn không thể thả ra thần thức nhưng nhãn lực vẫn cực kỳ sắc bén, người đến có tu vi không kém, rút cục là có chuyện gì đây?
Trong một tháng này, mọi chuyện vẫn chẳng có chút tiến triển nào, mắt thấy có tu sĩ xuất hiện ở chỗ này, trong lòng Lâm Hiên đúng là có chút mong chờ.
Hào quang thu liễm, một thân mặc đạo bào dần hiện ra trước mắt, người đến là một đạo sĩ trung niên chừng ba mươi tuổi.
“Tham kiến sư thúc.”
Một “phàm nhân” như Lâm Hiên còn nhìn ra được có người đến thì tu vi đã đến Nguyên Anh kỳ như nha đầu Tuyết Linh sao lại không phát hiện điều này, nàng cũng vội vàng bay ra khỏi động phủ.
“Vân sư điệt, hôm nay ta tới đây là phụng mệnh đại trưởng lão đưa phàm nhân này đi.”
Đạo sĩ trung niên vừa nói, vừa phất tay một cái, linh quang lóe lên, một chiếc lệnh phù tinh xảo từ bên trong bay ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
“Đại trưởng lão?”
Tuyết Linh vô cùng kinh hãi, liền đem thần thức thả ra, lệnh bài kia đúng là không có vấn đề gì, vì vậy nàng đương nhiên là không dám ngăn trở.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, tiếp xúc với nhau suốt một tháng trời khiến nàng rất có hảo cảm đối với Lâm Hiên, đáng tiếc là khả năng của mình có hạn, không giúp đỡ được nhiều cho hắn.
“Công tử đi chuyến này phải hết sức bảo trọng.”
“Đa tạ tiên tử.”
Lâm Hiên chắp tay, nàng đối xử với chính mình quả thực không tệ, có qua có lại, hắn cũng tỏ ra vô cùng khách khí.
“Tốt rồi, đại trưởng lão đang có việc gấp, không nên trì hoãn thêm nữa.”
Đạo sĩ trung niên có chút không kiên nhẫn nói, sau đó toàn thân nổi lên linh mang, cuốn lấy Lâm Hiên rồi hướng nơi xa bay đi. Tu vi của hắn đã đạt tới Ly Hợp kỳ, vì vậy mà độn quang cũng không hề chậm, chỉ sau một chén trà công phu đã đưa Lâm Hiên tới trước một ngọn núi.
Ngọn núi này cao hơn mấy ngàn trượng, được bao phủ bởi đủ loại thực vật, thế nhưng đỉnh núi là cực kỳ trống trải và bằng phẳng.