Nghe hắn hỏi thế, Nhiếp Vân không có gì giấu diếm, hắn thản nhiên thừa nhận.
– Ah…
Nghe hắn thừa nhận mọi người lúc này xôn xao không nhỏ, một đám nửa bước chúa tể sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, bọn họ không thể đứng nổi.
Nghe được hắn thừa nhận và suy đoán ra là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Từ khi Nhiếp Vân thành danh đến nay, một đường sát phạt thần cản sát thần, phật ngăn đồ phật, ngay cả chúa tể cũng vẫn lạc thiệt nhiều, bọn họ chỉ là một đám nửa bước chúa tể, làm sao có dũng khí chống lại hắn chứ?
Vị này chính là sát tinh.
– Khẩn cầu Nhiếp Vân chúa tể báo thù rửa hận!
Khác với đám người này sợ hãi, Mạch Qua biết rõ là Nhiếp Vân thì lập tức mừng rỡ như điên, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hắn không ngừng dập đầu.
Khó trách tự tin như thế, thì ra là vị đại năng này, hắn muốn giết người, cả tam giới ai ngăn cản?
– Ta không báo thù thay ngươi, bằng vào cố gắng của ngươi làm đi, không nên phụ lòng người thân của mình.
– Đây là chúa tể thần binh, ta đã giải trừ linh hồn lạc ấn, trực tiếp luyện hóa là có thể động thủ, ai có thù thì tính sổ với kẻ đó.
Nhiếp Vân nói.
Tuy muốn thu phục Mạch Qua nhưng tuyệt đối không báo thù thay hắn, cũng không phải sợ phiền toái, mà là thù hận phải do mình báo mới có thể kết thúc.
– Đúng!
Hiểu ý của Nhiếp Vân, Mạch Qua vô cùng cảm kích, cắn nát ngón tay bắt đầu luyện hóa chúa tể thần binh.
Chúa tể thần binh là thứ cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng tranh nhau phá da đầu, đối phương lại tiện tay cho mình, phần ân tình này to lớn không thua ân tái tạo.
– Trốn!
– Đi mau, một khi Mạch Qua luyện hóa chúa tể thần binh, chúng ta chẳng khác gì chờ chết.
– Luyện hóa chúa tể thần binh, thực lực của hắn sẽ nhảy vào top một trăm, chúng ta không thể thắng nổi.
…
Nghe hai người nói chuyện với nhau, mọi người vốn muốn vây công đã bị dọa hỏng.
Mạch Qua học ba chiêu kiếm pháp có thực lực không kém gì bọn họ, lại phối hợp chúa tể thần binh thì bọn họ không thể nào thắng nổi.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, tiếp tục lưu lại nơi đây chỉ là chờ chết, bọn họ không ngu như vậy.
– Chủ nhân của ta cho phép các ngươi đi sao? Tất cả dừng lại cho ta.
– Hiện tại muốn đi… Đã hơi trễ rồi.
Mọi người đồng loạt bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, tuy không có rời đi nhưng đám người Đoạn Diệc và Phù Ám Triều đã đồng loạt ra tay.
Ầm ầm!
Đám người đào tẩu bị lực lượng cường đại giam cầm, bọn họ bị khóa trong không trung.
Những người này không có thưc lực top một trăm, mấy vị chúa tể tự mình ra tay, nếu như có thể bỏ trốn thì quá chê cười rồi.
– Không…
– Ta không ở lại nơi này, Nhiếp Vân chúa tể, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!
– Lần sau ta không dám nữa, van cầu các vị đại nhân…
…
Đám người Đoạn Diệc vừa ra tay, đám người đào tẩu biết rõ những người này đều là chúa tể, nội tâm vô cùng tuyệt vọng.
Nhìn thấy các cường giả Bách Cường Đồ, bọn họ biết rõ hẳn phải chết cũng có thể liều mạng, hiện tại gặp những người này… Bọn họ không có chút dũng khí nào cả.
Bởi vì người ta là chúa tể, cho dù là người nào đi ra cũng không phải tồn tại bọn họ có thể chống lại.
– Nhiếp Vân, đây là ân oán tiểu nhân vật chúng ta, ngươi thân là chúa tể, công nhiên đối phó chúng ta, chẳng lẻ không sợ cái gọi là tam tai cửu nạn sao, không sợ mang thanh danh lấy lớn hiếp nhỏ?
Biết rõ chạy không thoát, trong đám người cũng có người hét lớn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Cường giả chúa tể đều có tam tai cửu nạn, nhân quả càng nhiều, tai nạn càng nhiều, chính bởi vì như thế, cường giả chúa tể cũng sẽ không biết đại khai sát giới, tùy ý giết người.
Dù sao cũng không chạy thoát, một khi Mạch Qua luyện hóa chúa tể thần binh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, so với chờ chết không bằng liều một chút, làm Nhiếp Vân kiêng kị tam tai cửu nạn thả bọn họ rời đi.
– Lấy lớn hiếp nhỏ?
Nghe được đối phương nói lời này, Nhiếp Vân cười lớn.