Xuất thân quá cao, vậy anh ta sẽ trở thành người trên người.
Nhà họ Thích thì sao nào?
Anh ta Phó Lâm cũng không phải là yếu kém, Lư Thanh Vân cho dù có độc ác chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, anh ta chính là từ mất hết tính người mà ra.
Bất luận là ai, anh ta cũng không cho phép làm tổn thương Chu Đình, ngay cả mẹ ruột của cô ấy cũng không được.
“Con cũng không tin, bà ta có thể cưỡng ép mang con trở về.”
Chu Đình đứng dậy, trực tiếp trở về phòng lấy hành lý, muốn rời khỏi nơi này.
Lại không nghĩ vừa bước ra khỏi cửa, bên ngoài cửa toàn bộ là vệ sĩ, cao lớn mặc đồ đen chỉnh tê chặn đường đi của cô.
Nàng hung hăng chau mày, vào lúc này Lư Thanh Vân từ trên lầu đi xuống.
“Mẹ nói rồi, mẹ muốn mang con trở về, thì sẽ nhất định mang con trở về. Mẹ có thể coi là con đang phản nghịch, nhưng mẹ không cho phép bất kỳ ai vi phạm mệnh lệnh của mẹ.”
šBä0 d0 Trên đời này có người mẹ nào như bà chứ.”
“Mẹ biết, mẹ không cho con nhiều sự dịu dàng, nhưng mẹ sẽ cho con cuộc sống tốt nhất, khiến con không phải yếu đuối thua kém bất cứ người nào. Sau này con sẽ hiểu rõ, bối cảnh gia thế đối với con đường phía trước của một người có bao nhiêu quan trọng, con sẽ cảm kích mẹ.”
Lư Thanh Vân thản nhiên nói, nhưng giọng điệu sắc bén chứa đựng sự không dễ dàng bị khinh thường.
“Ồ, phải không? Nếu tôi cố ý mang cô ấy đi thì sao?”
Phó Lâm đứng dậy, câm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô ra phía sau che chở.
“Phó Lâm.”
Cô lo lắng nhìn anh, bên ngoài có mười mấy người, người đông thế mạnh.
“Phó Lâm? Anh em sinh đôi của nhà họ Cố, đáng tiếc, nếu như không có Cố Thành Trung, cậu có lẽ còn có thể toả sáng. Bây giờ ngọc thật ở phía trước, cho dù cậu có nỗ lực thế nào, đều bị người khác mang ra so sánh với Cố Thành Trung, cậu cũng luôn luôn thua.”