– Đúng vậy!
Hiên Viên Trác lại hỏi:
– Không biết là người nào cho ngươi tin tức đó?
Miêu Nghị trả lời:
– Một người quen cũ ở Tây Đinh Vực.
Hiên Viên Trác:
– Người quen cũ của ngươi sao biết được phương hướng Giang Nhất Nhất bỏ trốn?
Miêu Nghị trả lời:
– Là vì chính hắn là một thành viên trong đoàn nhân mã đuổi theo Giang Nhất Nhất, biết được chỗ của ta.
Hiên Viên Trác:
– Nói cụ thể một chút, rốt cuộc là ai?
Miêu Nghị:
– Một vị phó thống lĩnh của Tây Đinh Vực, gọi là Chu Lang!
Hiên Viêm Trác:
– Cũng chính là nói, hắn có tinh linh truyền tin liên hệ với ngươi?
Miêu Nghị:
– Đúng!
Hiên Viên Trác:
– Ngươi sẽ không nói cho ta biết, ngươi và hắn đã bị thất lạc mất tinh linh liên hệ chứ?
Miêu Nghị:
– Vậy cũng không phải.
Hiên Viên Trác:
– Vậy giao ra đây, Lưu Tác thẩm tra vật chứng! – Nói xong nghiêng đầu một cái, có người đi tới giải trừ cấm chế trên người Miêu Nghị.
Miêu Nghị vung tay đưa ra một chiếc tinh linh, lập tức có người tới lấy đi.
Lúc này Địa Thân Tinh Vực Tả giám quân Độc Cô Vô đặt câu hỏi:
– Ngưu Hữu Đức, trăm vạn nhân mã của Tây Đinh Vực bao vây ngươi, lúc chiêu hàng bộ của ngươi, sao ngươi dám hạ lệnh tân công?
Cổ họng Miêu Nghị lớn mấy phần, nói:
– Độc Cô đại nhân, vì sao nói ra những lời như vậy! Cận vệ quân là cận vệ của Bệ hạ, đâu có đạo lý đến xin hàng! Ngươi sao lại không nói trăm vạn nhân mã kia vì sao không lui đi, sau khi lui xuống Ngưu mỗ cũng chạy không nổi, đúng sai đen trắng tự sẽ biện minh giống như ngày hôm nay, nhưng bọn họ lại muốn bao vây Cận vệ quân, chính là có dụng ý gì?
Độc Cô Vô nói:
– Ở đâu ra dụng ý gì, bọn họ chỉ muốn ép các ngươi đâu hàng mà thôi.
Miêu Nghị tức giận nói:
– Ngưu mỗ thân là nhất quân thống soái, làm sao có thể ngông cuồng đem tính mạng của mấy vạn huynh đệ thủ hạ cắt đứt đây, lúc đó cho dù có một tia hi vọng thoát thân, ta cũng không muốn xảy ra trận đại chiến đó, mạng của ta chỉ có một, cũng không muốn đi mạo hiểm. Độc Cô đại nhân có thể nhìn những huynh đệ dưới trướng của Ngưu mỗ còn sống sót kia đã thành bộ dạng gì rồi. Mạng cũng là nhặt về từ cõi chết, nếu không phải là thân rơi vào trong tuyệt cảnh, ai nguyện ý đi liều mạng đánh một trận đây? Ngưu mỗ ở đây khẳng định, trăm vạn tinh nhuệ của Tây Đinh Vực lúc đó chính là muốn dồn bọn ta vào chỗ chết, căn bản không
cho bọn ta con đường sống!
– Ngươi khẳng định ư? Bằng chứng đâu? – Độc Cô Vô đưa tay ra đòi bằng chứng, hùng hổ hăm dọa, nói: – Là ngươi hạ lệnh ra tay trước bọn họ mới phản kích lại, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định bọn họ muốn dồn các ngươi vào chỗ chết, lấy bằng chứng ra đây, không có bằng chứng thì đừng nghĩ đến việc ở đây nói lung tung!
– Không cần bằng chứng! Ngưu mỗ thân là Ngự Viên tổng trấn, dẫn quân vì bệ hạ thủ vệ, há có đạo lý đầu hàng sao, người mạo phạm thiên uy…- Miêu Nghị đột nhiên vung tay ra, chỉ lên mặt Độc Cô Vô, tức giận quát lớn:
– Giết! cho dù là chiến đấu đến mức chỉ còn một binh một tốt, cũng tuyệt đối không đầu hàng!
Trong lầu các trầm mặc một hồi, mấy người phụ trách vùi đầu vào ghi chép cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc!
Độc Cô Vô nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, biểu tình trên mặt âm tình bất định, nhưng lại bị chụp mũ nên không có lời nào để nói, hơi suy nghĩ lại, quát lên:
– Chử Tử Sơn bị ngươi dùng cực hình thiên đao vạn quả (chém nghìn vạn nhát đao), ngươi nói sao? Không có chuyện gì sao?