Phong thái của cô gái này chẳng khác nào một sinh viên mới bước ra khỏi sân trường, thoạt nhìn rất trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Cô ta lên tiếng chào hỏi: “Chào anh Thanh, tôi là Phùng Giai Di, con gái của Phùng Chí Ngạo, bố tôi bảo tôi tới tìm anh”.
Nghe đối phương giới thiệu, Dương Thanh thoảng kinh ngạc, không ngờ Phùng Chí Ngạo lại bố trí cho con gái mình tới giúp anh.
Không có thời gian suy nghĩ thêm, Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Nếu Đại hoàng tử đã phải cô tới chỗ tôi, hẳn cô cũng biết mục đích tới đây là gì, hãy nói hết mọi thứ cô nằm được cho tôi nghe”.
Vừa nói, Dương Thanh vừa đi thẳng ra ngoài: “Chúng ta vừa đi vừa nói cho tiết kiệm thời gian!”
Trong lúc nói chuyện hai người đã ra tới bên ngoài, Phùng Giai Di tự lái xe, Dương Thanh ngồi bên ghế phụ.
Phùng Giai Di vừa lái xe vừa nói cho Dương Thanh biết tất cả những manh mối mà cô ta có được.
“Tôi đã nói cho anh biết tất cả những manh mối mà bố tôi biết. Tôi đề nghị anh nên đến trang trại Di Hòa. Đây là lãnh địa riêng bí mật nhất của Phùng Chí Viễn. Có thể người anh cần tìm đang ở đó”.
Khi Phùng Giai Di vừa nói về manh mối kia thì cũng đã lái xe về phía trang trại Di Hòa.
Dương Thanh gật đầu: “Được, vậy thì đi trang trại Di Hòa!”
Hai mươi phút sau, một chiếc Maserati màu trắng dừng lại dưới chân một ngọn núi, Phùng Giai Di nói: “Chúng ta chỉ có thể đến được đây, đi xa hơn nữa, sẽ lọt vào phạm vi giám sát của trang trại Di Hòa”.
Dương Thanh cũng đã nghĩ tới điều này từ trước, nếu thật sự xuất hiện trong phạm vi giám sát của trang trại Di Hòa, sợ là Phùng Chí Viễn sẽ biết ngay.
“Cô ở đây chờ tôi, tôi tự đi một chuyến!”
Sau khi Dương Thanh dặn xong liền xuống xe.
Anh mới vừa xuống xe, Phùng Giai Di cũng đi theo, Dương Thanh nhíu mày: “Cô theo tôi làm gì?”
Phùng Giai Di lạnh giọng nói: “Tôi cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.”
Phùng Giai Di vừa nói xong, Dương Thanh liền sửng sốt. Anh chưa từng gặp người cùng trang lứa bước vào Siêu Phàm Cảnh của cảnh giới võ thuật, huống chi còn là một người phụ nữ.