– Huyền Châu ta có Tiềm Long tọa trấn, điều độ đại quân bốn phương, còn chống đỡ được. Hay ta chém tiếp mấy Đạo Quân chuyển thế?
Giang Nam cất bước đi hướng tổng đàn Hậu Tôn đại giáo do Hậu Tôn Đạo Quân sáng lập, nhẹ giọng nói:
– Nếu đuổi tận giết tuyệt đám cường giả đối đầu với ta thì kiếp số chỉ còn lại thiên kiếp, không có nhân kiếp.
Tổng đàn Hậu Tôn đại giáo rất náo nhiệt, người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo. Hậu Tôn Đạo Quân lập giáo hơn một ngàn năm, qua thời gian dài phát triển giáo phái này rất hưng thịnh.
Đây là nhờ Hậu Tôn Đạo Quân là Đạo Quân tiền sử, có bản lĩnh biến đại đạo tiền sử của mình thành giáo lý truyền bá, khá nổi tiếng trong Viêm Châu.
Giáo lý của Hậu Tôn Đạo Quân là đại đạo tiền sử, nghe giáo lý liền cảm nhận thần thông rộng lớn vô biên, tu luyện sơ là sẽ ngứa ngáy muốn được nhiều giáo lý hơn, tu luyện nhiều đại đạo hơn.
Những người này sẽ chân thành tôn kính Hậu Tôn đại giáo đến bái vào Hậu Tôn đại giáo, trở thành giáo đồ, giáo chúng.
Giang Nam giáng xuống tổng đàn, thấy nhiều tiên nhân, phàm nhân, tu sĩ đến để được mở mang đầu óc, tham gai giáo môn. Người tư chất tốt trở thành giáo đồ ký danh, tư chất kém sẽ bị đào thải khỏi cuộc chơi. Không nhiều đệ tử chính thức vào Hậu Tôn đại giáo.
Một giáo đồ bộ dạng quản sự nhìn Giang Nam, quát hỏi:
– Ngươi đến làm gì?
Giang Nam chớp chớp mắt, cười nói:
– Ta đến…
– Xếp hàng đi!
Quản sự huơ bút, bá khí hùng hổ quát:
– Đến bái sư vào giáo phải xếp hàng, ngươi muốn chen ngang? Không có cửa đâu!
Giang Nam ngoan ngoãn xếp hàng, may mắn trước mặt hắn không có nhiều người, rất nhanh đến lượt hắn. Vẫn là quản sự thu tu sĩ, tiên nhân vào Hậu Tôn đại giáo.
Quản sự không ngẩng đầu hỏi:
– Tên gì? Tu vi gì? Muốn vào giáo hay đến cầu giáo nghĩa?
Giang Nam thành thật nói:
– Ta tên Giang Nam, tên chữ là Tử Xuyên, tu vi Thiên Quân.
– Tu vi Thần Quân?
Quản sự ngạc nhiên ngước lên xem xét Giang Nam, nghi hoặc hỏi:
– Đầu năm nay còn có kẻ ngớ ngẩn tu thần? Lại còn luyện đến cảnh giới Thần Quân? Ngươi nghĩ mình là Huyền Thiên giáo chủ sao? Tư chất như ngươi sợ là không vào Hậu Tôn đại giáo ta được, tối đa cho ngươi một phần giáo lý, để ngươi chậm rãi tham ngộ. Ngươi mang theo giáo lý truyền đạo trăm năm là có thể trở thành giáo đồ ký danh.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Ta không đến nhập giáo, ta tới giết giáo chủ của các ngươi.
Quản sự không nghe rõ ràng, giật mình nhìn Giang Nam sau đó nói tiếp:
– Đi qua bên giáo phụ lĩnh một phần giáo lý là ngươi có thể xuống núi.
Giang Nam lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Ta thật sự đến giết giáo chủ của các người, Hậu Tôn Đạo Quân có đây không?
Quản sự thế mới biết mình không nghe lầm, dựng đứng chân mày, bá khí hùng hổ quát:
– Muốn đá quán phải không? Rốt cuộc ngươi là ai?
– Huyền Thiên giáo chủ.
Giang Nam khẽ thở dài:
– Không ngờ ta đến giết Hậu Tôn Đạo Quân của các ngươi mà còn cần xếp hàng, chẳng lẽ vì có quá nhiều người muốn giết hắn?
Giang Nam phớt lờ quản sự, thanh âm lạnh nhạt nhưng truyền khắp tổng đàn Hậu Tôn đại giáo:
– Hậu Tôn đạo huynh, ta đến tìm ngươi đây, định trốn tới bao giờ?
Quản sự dựng đứng lông mày, há ồm định chửi nhưng sợ hãi nhận ra không thể thốt nên lời. Quản sự chẳng những không nói được, thân thể, pháp lực, thần thức, mọi thứ không thể nhúc nhích.
Quản sự kinh hoàng, tròng mắt khó khăn xoay chuyển. Mọi người trên tổng đàn, các Tiên Vương, Tiên Quân trong giáo môn bị đóng đinh tại chỗ như thể không gian đông lại, thời gian yên lặng.
Giọng Hậu Tôn Đạo Quân tức giận vang lên:
– Giang thái sư, ngươi dám đến tận tổng đàn của giáo ta? Trận chiến trước ta dã thua ngươi, rút lui rồi. Ta tự nhận mình kém cỏi, chẳng lẽ ngươi định đuổi tận giết tuyệt sao?
Hậu Tôn Đạo Quân xuất hiện trên bầu trời tổng đàn, tiên thiên thần đao bị hỏng thành trăng khuyếnt treo trên đầu gã, tràn ngập đạo uy bất diệt. Đạo danh của nó là trảm đạo, đáng tiếc đã tàn.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Hậu Tôn, ngươi đến giết ta, thua trong tay ta rồi cho rằng nói một tiếng thua là trốn khỏi sát kiếp sao?
Giang Nam bình tĩnh nói:
– Nếu tha cho ngươi, hôm nay người ta đến giết ta, thua thì thừa nhận rồi bỏ đi, ngày mai có người khác đến giết ta xong nhận thua bỏ đi, vậy uy nghiêm của ta để đâu? Đế và Tôn để lại cá tầng hư không mở ra, vừa là cơ duyên cũng là sát kiếp, đã định trước trăm vạn xác chết đầy đất, máu chảy thành sông, Đạo Quân chuyển thế cũng phải đổ máu, gục ngã.