“Đừng đi, chơi thêm ván nữa, vừa rồi là do tôi nhường cậu, lân này không nhường nữa, chúng ta chơi công bằng”
Trương Thác thấy dáng vẻ chết cũng không buông tay của ông lão, bất đắc dĩ nói.
“Được rồi”
Lại năm phút trôi qua, ông lão lại một lần nữa trừng to mắt, bàn cờ trước mặt, chính mình lại thua.
“Chuyện này làm sao có thể?” Ông lão có hơi ngây người, tổng cộng còn chưa đến năm phút, đối phương hoàn toàn dùng ưu thế áp đảo thắng mình.
“Không được, chơi tiếp, chơi tiếp” Ông lão kia không cam tâm.
“Bỏ đi, hôm nay không có thời gian, chờ tôi có thời gian rồi nói” Trương Thác quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, ở sau lưng Trương Thác, cách đó không xa có một đoàn người khí thế hung hăng đi đến, người dẫn đầu hơn sáu mươi tuổi, nhìn dáng vẻ cung kính của đám người phía sau ông ta, trực giác nói cho Trương Thác biết, những người này chính là đến tìm mình.
“Được rồi” Ông lão trước mắt Trương Thác thở dài một tiếng.
“Mỗi ngày tôi đều ở chỗ này, lúc nào cậu rảnh thì đến tìm tôi chơi cờ.”
“Được, có thời gian rảnh tôi sẽ đến” Trương Thác mỉm cười đứng dậy, sau đó đi đến chỗ đối diện cổng của khu dân cư.
Trương Thác vừa mới đến đã thấy nhóm người kia, dẫn đầu chính là ngài Ngưu, ngài Ngưu từ xa đã nhìn thấy được Trương Thác, vừa mới đi đến đã phát hiện Trương Thác đứng lên, vội vàng đi đến chỗ khác.
Ngài Ngưu khế cười một tiếng.
“Ồ, xem như có chút cảnh giác, chỉ sợ là nhân vật cảnh giới phú thần hậu kỳ. Tất cả giữ vững tinh thần”
“Rõ” Người phía sau ngài Ngưu đáp.
“Đi thôi” Ngài Ngưu đi theo Trương Thác.
Ông lão ngồi ở cửa khu dân cư nhìn thấy đám người ngài Ngưu đi ngang qua, ánh mắt lại nhìn về hướng Trương Thác rời đi, mỉm cười nói.
“Thật đúng là không quá yên bình, chẳng qua so với những nơi khác thì thú vị hơn”
Trương Thác lượn vài vòng quanh thành Bắc Hà, phát hiện những người kia vẫn như cũ đi theo sau lưng mình.