Hắn ngửi ngửi mùi rượu rồi đổ rượu vào trong hai cái chén.
Rượu này tỏa ra một cỗ khí tức dược liệu nhàn nhạt, cũng không phải là rượu được cất từ lương thực hay trái cây bình thường.
Lục Thừa Phong cũng không khách khí, cầm lấy bát kính mời Kế Duyên một cái rồi uống sạch chén rượu lớn. Gã thưởng thức mùi vị của rượu, ánh mắt không kìm được liền đỏ lên.
“Kế tiên sinh, ta đã gặp Đỗ Hành rồi, ta muốn hỏi ngài một chút. . .”
Lục Thừa Phong ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên, ánh mắt nghênh đón đôi mắt màu xám trắng kia.
“Ngài thật sự là thần tiên sao?”
Mặc dù trước kia Kế Duyên đã cứu bọn họ một mạng, nhưng thực ra cũng không hiển lộ thủ đoạn quá thần kỳ. Cao nhân nhất định là cao nhân, nhưng giống như mấy chùa chiền hay miếu thờ cũng sẽ có pháp sư lợi hại.
Tuổi tác và sự từng trải tăng lên sẽ có chút hiểu rõ về cao nhân, có chút loan truyền càng thêm mơ hồ. Trong suy nghĩ, vẻ kính sợ đối với Kế tiên sinh trước đây dần dần yếu đi.
Nhưng một lần gặp lại Đỗ Hành trước kia, sau khi trò chuyện, gã chợt hiểu rõ một việc, cảm thấy Kế tiên sinh thần bí lại sâu hơn một tầng.
“Lục đại hiệp lần này đến là thăm Kế mỗ hay là để gặp thần tiên.”
Kế Duyên nói một câu, cũng uống rượu Đồ Tô. Rượu này không hề dễ uống, vị đắng chát lại rất nồng.
“Kế tiên sinh, Thừa Phong nghe nói, Tiên nhân thần thông to lớn, lực lượng thông huyền, trường sinh cửu thị (sống lâu không chết), tiêu dao thế gian, có thể cưỡi mây đạp gió, cũng có thể dao chơi U Minh, thật sự như vậy ư?”
‘Xem ra là đến gặp Thần tiên.’
Kế Duyên trong lòng thở dài, cũng không cố kỵ nữa. Hắn nhìn Lục Thừa Phong cố gắng đè nén căng thẳng trong lòng, đại khái đã minh bạch một ít chuyện.
“Lại nói tiếp, năm đó cái An Cư Tiểu Các này chính là Lục đại hiệp bỏ vốn mua giùm Kế mỗ, trong khả năng của mình, Kế mỗ đương nhiên không ngại thử một lần.”
Lục Thừa Phong vừa muốn mở miệng, Kế Duyên liền đưa tay ngăn gã lại, một đôi mắt xám trắng lạnh nhạt nhìn gã.
“Ta đã biết lệnh đường mới mất không lâu, cũng biết trong lòng Lục đại hiệp bi thương, thế nhưng người chết không thể sống lại. Đừng nói Kế mỗ không thể coi là Chân Tiên Đại La, cho dù là thật, cũng không thể làm cho lệnh tôn lệnh đường sống lại được.”
Sau một phen bấm đốt ngón tay, Kế Duyên đã mơ hồ tính tới những chuyện liên quan đến Lục Thừa Phong.
Lần đầu tiên Lục Thừa Phong lộ ra dáng tươi cười trong hôm nay.
“Kế tiên sinh đã hiểu lầm rồi. Thừa Phong cũng không phải là hạng người lòng tham không đáy, cũng không nhờ tiên pháp của ngài, cũng không hy vọng xa vời cha mẹ hoàn dương, chỉ là. . .”
“Chỉ là không biết thế gian này thật sự có âm phủ hay không, cha mẹ ta có ở đó hay không. Người ta thường nói song thân mất sẽ báo mộng con nối dõi, nhưng ta, ta lại không mơ thấy gì dù chỉ một lần . . .”
Những năm này, Lục Thừa Phong đã từng rất phong quang, rất kiêu ngạo, đạt được rất nhiều, cũng đã mất đi rất nhiều. Cha gã bất ngờ qua đời khiến cho Vân Các của Lục thị tựa như đột nhiên từ trên trời sụp xuống, liên tiếp gặp phải từng tràng đả kích đến từ bên ngoài hoặc phát sinh từ bên trong.
Lúc này Lục Thừa Phong mới hiểu được, phong quang ngày xưa chẳng qua là lâu đài trên không, không phải là dựa vào công phu của gã giành lấy nên thanh danh trên giang hồ cũng rất yếu ớt. Giờ gã đã mất đi sự che chở của cha mình, mặc dù trong ngắn hạn có một bằng hữu cũ bậc cha chú trợ giúp, nhưng một thời gian sau, các loại khi nhục nối gót tới.
Có người tới trả thù, có giang hồ rình mò lợi ích không nhỏ do địa vị của Vân Các mang đến, không cần đề cập đến đám hiệp sĩ giang hồ muốn khiêu chiến chưởng pháp của Lục thị để đề cao danh vọng trên giang hồ.
Võ lâm cùng giang hồ thực tế chính là như vậy. Thế lực võ lâm thường rất ít khi được quan phủ quan tâm bảo hộ. Không có võ công và năng lực như cha gã, chỉ bo bo giữ mình, gã phải chấp nhận càng nhiều tức giận cùng bất đắc dĩ. Lục Thừa Phong như thế, áp lực lên người đại ca Lục Thừa Vân vốn đang gánh vác Vân Các lại càng lớn.
Điều khác biệt là Lục Thừa Vân tính khí cứng cỏi không chịu khuất phục, cứng rắn chống chọi áp lực, mà Lục Thừa Phong lại không chịu được, gã bị thực tế đánh gục. Ngoại trừ chỉ dốc sức liều mạng luyện võ, trong mắt người đời bên ngoài, gã đã trở thành đệ tử chán chường, cả ngày say xỉn. Người từng là Vân Các Tiểu Quân Tử giờ đã không còn tồn tại.
Đến lúc người mẹ mình yêu thương nhất cũng bệnh nặng qua đời, Lục Thừa Phong càng hận chính mình, hận võ công mình không tốt, cũng không đủ thiên phú, hận mình bất lực, có chút hâm mộ, thậm chí ghen ghét ca ca của mình.
Lục Thừa Vân “cường đại” như thế, cường đại đến mức có thể tha thứ cho tên đệ đệ vô tích sự của y, có thể cắn răng nuốt máu đảm đương Vân Các. Mà Lục Thừa Phong lại không chịu được áp lực như vậy, võ công cũng không có gì đặc biệt, quả thực không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì. Chuyện này đối với người vốn theo đuổi những thứ cao xa như Lục Thừa Phong mà nói cũng là một loại tuyệt vọng.
Mà mẹ chết đi càng giống như đánh nát luôn phần tuyệt vọng này, sự tin tưởng cũng theo đó hoàn toàn sụp đổ.
Lục Thừa Phong không dám nói tỉ mỉ những chuyện này với Kế tiên sinh, nhưng gã lại cảm thấy đôi ánh mắt yếu ớt của Kế tiên sinh dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, tựa như có thể chứng kiến tất cả mọi chuyện.
“Kế tiên sinh, người chết thực sự sẽ biến thành quỷ sao, không biết cha mẹ ta có xem thường một phế nhân như ta không. Nếu như ngài thực sự là thần tiên, có thể dẫn ta xuống U Minh gặp họ được không?”
Đây là một yêu cầu vô lý. Lục Thừa Phong đã từng hỏi rất nhiều pháp sư, cũng tới rất nhiều miếu thờ. Gã biết rõ khả năng không lớn, nhưng ở trước mặt Kế tiên sinh, gã vẫn mang theo mong đợi lại thử hỏi một lần.
Kế Duyên uống rượu trong chén, không trả lời ngay, mà chỉ đứng lên bước hai bước. Hắn đi đến bóng cây bên ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Lục đại hiệp từng đạt được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, nhưng những chuyện này đều đã qua. Mặt trời luôn tồn tại, thời gian u ám chẳng qua chỉ vì mây đen che khuất. Thế nên rốt cuộc sẽ có một ngày mây đen tan hết, ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất.”
Kế Duyên quay người nhìn Lục Thừa Phong.
“Về phần lệnh tôn lệnh đường như thế nào, âm thọ hẳn đã hết, Kế mỗ dẫn ngươi tới gặp bọn họ vậy.”