“Cũng không quan trọng.” Vân Yến tùy tiện đáp.
Nghe vậy Khải Đồ liền rũ mi không nói nữa.
Cả hai im lặng một hồi, cho đến khi cô đột nhiên mở miệng.
“Ngươi biết không? Ta đã mong ngươi chết trong ngục.”
Lời nói thập phần chân thành của Vân Yến vang bên tai đã làm cho Khải Đồ sửng sốt mở mắt ra.
Khi mở mắt, điều đầu tiên Khải Đồ nhìn thấy là thanh kiếm trong ngực hắn.
Thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực trái, máu đỏ tuôn ra mãi không ngừng, mùi máu tanh xộc lên mũi của Vân Yến.
Cô cầm chắc chuôi kiếm, tay lại dùng thêm lực.
Khải Đồ nhấp môi, đôi mày hơi nhíu lại vì sự đau đớn từ ngực trái khiến hắn không thể thở được. Lúc này hắn hướng mắt sang cô hòng quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt ấy.
Vân Yến vậy mà không hề thay đổi biểu cảm, ánh mắt vẫn không chứa một độ ấm mà nhìn chằm chằm Khải Đồ.
“Tại sao ngươi không chết đi?”
Vân Yến nheo mắt, giọng nói vô cùng ác liệt, dường như cô đã mong muốn hắn chết đi từ lâu.
Hai mắt dần mờ đi, tai cũng bắt đầu chỉ còn những tiếng ù ù không rõ, Khải Đồ nhìn Vân Yến.
Đôi mắt của Khải Đồ chỉ còn sự khó hiểu cùng mơ hồ lại có một tia đau đớn, không có một tia hận thù, không có một tia căm hận.
Sao lại không hận thù cô đi?
Sao lại không phản kháng?
Tại sao lại luôn là ánh mắt bao dung?
Vân Yến hơi nhấp môi, hai mắt lại mở to ra để rồi cô lại chăm chú dõi theo Khải Đồ cho đến lúc hắn tắt thở.
Đầu ngón trỏ phải chợt động, Khải Đồ thế mà lại sống dậy, bạch y trên người vẫn như cũ sạch sẽ.
“Là ai thì quan trọng sao?”
Vẫn là câu nói lúc nãy nhưng lần này Vân Yến không đáp lại nữa, cô trực tiếp lấy kiếm ra dứt khoát đâm nhiều lần vào ngực trái của hắn.
Bạch y dần nhiễm máu tươi, ngay cả chiếc má trắng nõn của cô cũng vươn vài giọt máu đỏ mang theo độ ấm còn sót lại từ hắn.
Vân Yến mím môi, tay chạm lên khuôn mặt đang mất dần độ ấm của Khải Đồ.
Lần này cô không cho hắn có cơ hội nhận ra bản thân sắp chết.
Nhưng vẫn không thể, không thể như vậy!
Ngón trỏ lại động, hoàn cảnh lại tiếp tục như lúc nãy.
Vân Yến run khóe môi, lần này cô chọn cách che mắt hắn lại.
“Thí chủ?” Khải Đồ đột nhiên bị che mắt, khó hiểu hỏi cô.
Vân Yến không đáp mà ngay lập tức vung kiếm đâm vào ngực trái hắn.
Cảm nhận được hàng mi dài của Khải Đồ hơi cọ vào lòng bàn tay mình, Vân Yến lại một lần nữa động ngón trỏ.
…
Lần thứ ba mươi, Vân Yến thất thần nhìn xác chết lạnh ngắt của Khải Đồ trên giường.
Lần này là Vân Yến dùng dao nhỏ đào tim hắn ra.
Lại nhìn sang trái tim còn vươn hơi ấm trên bàn, Vân Yến hơi nghiêng đầu, đôi mắt lại ngày càng tăm tối, môi hồng cũng đã có phần tái nhợt.
[Giết hắn thật sự quan trọng sao chủ nhân?] Tinh Tú rụt rè hỏi sau khi chứng kiến cảnh Vân Yến giết Khải Đồ rồi lại khiến hắn sống lại chục lần.Nguy cơ quá cao…
Tinh Tú không hỏi nữa, rõ ràng là nó không hiểu điều cô muốn nói là gì cũng như không muốn trái lời cô cho nên nó lựa chọn im lặng.
Vân Yến trầm mặc, sau đó một lần nữa động đầu ngón tay, Khải Đồ liền một lần nữa sống lại.
Ánh mắt Khải Đồ mang theo sự mơ hồ nhìn sang Vân Yến: “Thí chủ?”
Vân Yến ngồi dậy, không mặn không nhạt nói lời tạm biệt: “Hôm khác lại gặp.”
Cửa phòng đã đóng, Khải Đồ vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mà cô ngồi lúc nãy.
Khớp tay hắn khẽ động, Khải Đồ đặt bàn tay lên ngực trái sau đó lại thất thần suy nghĩ cả ngày.
_
Vân Yến vừa đi ra khỏi phòng đã gặp Trương Đề, ông ta khó hiểu nhìn cô, giọng vô cùng bát quái: “Ngài vừa vào mười phút đã ra rồi à, có phải là Khải Đồ lại bị thương hay gì không?”
“Không có gì, là ta có việc bận.” Vân Yến lãnh đạm đáp.
“À vậy…” Trương Đề đang định kéo cô đi nói chuyện thì lại bị cô ngắt giọng.
“Ta phải đi rồi, chăm sóc cho hắn kĩ một chút.”
Nghe lời dặn dò của cô, Trương Đề gật đầu, sau khi cô rời đi ông ta lại nhăn mày suy nghĩ.
Rốt cuộc là hai người họ đã nói gì trong đó nhỉ?
Làm gì có chuyện Vân Yến dặn dò ông ta chăm sóc kĩ càng cho Khải Đồ chứ.
Tính cách con người bây giờ thay đổi nhanh thế sao?
Trương Đề vừa đi dạo vừa suy nghĩ, vì nghĩ đến Vân Yến quá nhiều làm cho ông ta cảm thấy nhức đầu cho nên ông ta quyết định không quan tâm nữa.
Chuyện của người trẻ, ông ta vẫn nên ít quan tâm một chút.