Cố Lan San nhìn trà trong tay bà quản gia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần, tôi cũng uống trà luôn, đưa khay đây tôi mang lên cho.”
“Được.” Bà quản gia đưa khay cho Cố Lan San, “Vậy chờ lát ăn cơm tối sẽ gọi cậu Thịnh và cô San.”
Cố Lan San mỉm cười gật đầu rồi đi lên lầu.
Cô đi tới trước thư phòng, bên trong không có bóng người, lúc này Cố Lan San mới rẽ hướng đi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, không gian rất lớn có vẻ hơi lạnh lẽo không bật đèn, rèm cửa vừa kéo xuống ánh sáng không đủ, Cố Lan San cau mày bưng khay đi vào phòng ngủ, đặt khay lên trên bàn trà trước sofa trong phòng ngủ. Cô đứng lên vừa định giơ tay kéo rèm cửa sổ lại thấy Thịnh Thế nằm trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Cố Lan San bước tới tầm mắt rơi vào trên mặt Thịnh Thế.
Người đàn ông nhắm mắt lại tuấn tú yên tĩnh giống như một bức tranh kinh động lòng người, bộ dạng tao nhã, phòng ngủ chìm dưới ánh sáng u ám phát ra chút ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cố Lan San biết dáng dấp Thịnh Thế rất lóa mắt, tuy nhiên không nghĩ tới người đàn ông nhắm mắt ngủ thế mà lại có loại sức hấp dẫn đặc biệt, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt tinh tế tuyệt vời. Vì anh nhắm hai mắt lại che đi ánh mắt vô cùng sắc bén, lúc thì sâu hiểm khó dò, cả người cũng giảm cảm giác bị áp bức, lại càng thêm gần gũi bình dị hơn ngày thường.
Cố Lan San từ từ ngồi xổm xuống bên mép giường, vừa vặn đối diện với Thịnh Thế đang ngủ say trước mặt, cô cẩn thận quan sát anh.
Cô còn nhớ trước khi chưa gả cho anh, cô cũng không cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh chênh lệch như vậy, cũng không cảm thấy Thịnh Thế người này rốt cuộc khủng bố bao nhiêu, trông đầu cô chỉ sót lại Nhị Thập là một người bạn rất tốt rất thân.
Sau đó, đợi đến lúc cô thấy rõ thực tế cô mới hoàn toàn có thể hiểu được lời những người kia nói, cảm giác bị Thịnh Thế áp bức quá mạnh mẽ rốt cuộc có khái niệm gì.
Có một khoảng thời gian cô rất sợ anh tức giận, vì anh vừa nổi giận thì sẽ đè cô dưới thân, không có chút thương tiếc hung hăng muốn cô một trận.
Cô đau đến không muốn sống, chừng mấy ngày đều không thể đi bộ bình thường được.
Nếu như không phải vì tiền, khi đó cô đã nghĩ, cô tuyệt đối sẽ cách xa anh, cả đời sẽ không làm chuyện này nữa.