Chẳng lẽ là Bảo Nhi và Lăng Nhi? Nhưng mà nha đầu này vừa bảo là một người. Đương nhiên không phải là ..là Hạng Tử Hiên đấy chứ? Triệu Tử Văn thấy nha đầu này mím môi thật chặt, không nói hở nửa lời nữa thì đành nhìn về phía Đại tiểu thư nhấp nháy mắt, rồi thay quần áo sạch sẽ và đi về phía đại sảnh.
Khuôn mặt Đại tiểu thư đỏ bừng. Sợ Văn Đăng và Hạ Bình nhìn ra manh mối, nàng vội vàng xoay người chạy mất.
Bên ngoài đại sảnh vẫn là mưa xuân rải đều, Triệu Tử Văn đi đến chỗ cửa phòng rộng lớn thì chỉ thấy trên ghế khách ngồi ở đại sảnh có một nam tử trẻ tuổi tai to mặt lớn hơi mập mạp, thỉnh thoảng lại nhấp ngụm trà thơm, thưởng thức cảnh trí xung quanh của phủ Tể tướng.
Cái tên mập ú này hình như là có gặp qua rồi. Trong đầu Triệu Tử Văn thầm lục lọi trí nhớ. Lại còn ở Hàng Châu nữa. Hai mắt hắn bỗng sáng ngời, lập tức biết mập ú này là ai. Đó không phải là Vương Vạn Quán – công tử của đại phú gia hàng đầu của Hàng Châu Vương Như Khang ư!
– Vương huynh, đã lâu không gặp, sao lại rảnh rỗi mà đến kinh thành chơi thế này?
Triệu Tử Văn nhanh bước vào, cười ha hả, nói.
Vương Như Khang khuôn mặt mập mạp tươi cười, vội vàng đứng lên, không nhanh không chậm ôm quyền nói:
– Tham kiến Tể tướng đại nhân!
– Vương huynh, thật sự là khách khí rồi. Gọi ta Triệu huynh là được rồi. Mau mời ngồi đi.
Triệu Tử Văn ngồi bên cạnh Vương Nhữ Khang, tươi cười thân mật nói. Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ thương gia phú hộ Vương Vạn Quán này đến kinh thành tìm hắn là vì chuyện gì.
Vương Vạn Quán ngồi trở lại ghế, cười nịnh nọt, nói:
– Ta sớm biết Triệu huynh người không chịu ở trong ao. Hôm nay có thể lên làm Tể tướng Đại Kinh, thật sự là rất đáng mừng!
Gia tài bạc vạn Vương Như Khang lúc trước khá là xa cách với tiểu thư đồng Triệu Tử Văn. Hiện giờ lại đến vuốt mông ngựa, thật là vô căn cứ. Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
– Không biết Vương huynh hôm nay đến phủ ta là vì có chuyện gì?
Vương Vạn Quán không ngờ là Triệu đại nhân lại nói thẳng ra đến thế, cũng hơi bối rối, nhưng mắt lóe tinh quang, lại cười ha hả nói:
– Đương nhiên là muốn nhờ Triệu huynh giúp cho một việc rồi……
– Hả?
Triệu Tử Văn nghi hoặc hỏi:
– Ta có thể hỗ trợ được gì? Ngươi nói thật ra xem nào.
Vương Vạn Quán không nóng lòng nói ngay mà trước hết nhấp một ngụm trà, thong thả nói:
– Ta hy vọng Triệu huynh có thể giúp ta thỉnh cầu với Hoàng thượng!
Không ngờ là y cũng không phải cái loại Nhị Thế Tổ chỉ biết tiêu tiền, đôi mắt Triệu Tử Văn nhìn Vương Vạn Quán trầm ổn lão luyện này, thản nhiên nói:
– Không biết thỉnh cầu của Vương huynh là gì?
Vương Vạn Quán cũng không nóng nảy, khẽ cười nói:
– Ta muốn Hoàng thượng có thể cho phép thương gia Hàng Châu chúng ta tiến hành mua bán giao dịch với thương gia Tây Lương.
Thương gia lớn nhất Hàng Châu chính là Vương phủ – Phú hào hàng đầu của Hàng Châu. Nói là thương gia Hàng Châu, kỳ thực là nói chính là Vương Như Khang! Triệu Tử Văn cảm thán tuy Vương Như Khang này tướng mạo xấu xí, nhưng cũng rất thông minh, hơn nữa, lại càng gan dạ, sáng suốt.
Đại Kinh và Tây Lương mặc dù là đều ở Trung Nguyên, nhưng vẫn làm theo ý mình, chiến sự năm qua năm lại, thế như nước với lửa. Các văn bản luật pháp của Đại Kinh có quy định rõ ràng, không cho phép tiểu thương Đại Kinh tiến hành giao dịch với thương nhân Tây Lương. Thỉnh cầu của Vương Vạn Quán chính là giải trừ cấm lệnh này.
Triệu Tử Văn đối với việc này có phần hứng thú, bèn hỏi lại:
– Không biết Vương huynh định giao dịch cái gì với Tây Lương?
Vương Vạn Quán cũng không hề né tránh mà nói thẳng luôn:
– Hiện giờ Tây Lương mới phục quốc chưa lâu, thực lực yếu kém. Hung Nô lại sắp xuôi Nam. Bọn họ thiếu binh khí và lương thực. Ta muốn cùng giao dịch với bọn họ chính là mang binh khí và lương thực bán cho bọn họ.
Thời kỳ chiến loạn, hai thứ đáng giá nhất chính là binh khí và lương thực. Nhu cầu đối với hai thứ hàng hóa này có thể tăng lên gấp đôi, lại còn có món lợi kếch sù. Triệu Tử Văn không thể không bội phục Vương Như Khang này nhìn xa trông rộng và gan dạ sáng suốt. Chẳng qua Đại Kinh làm sao để cho dân mình bán cái gì cho Tây Lương? Nếu nói cho lão Hoàng đế nghe chuyện này mà lão mất hứng thì khả năng sẽ tiêu diệt Vương mập này mất. Đây có thể được gọi là đạo lý “cầu phú quý trong sự hiểm nguy”.
Triệu Tử Văn trầm tư một lúc rất lâu mới cười nói:
– Việc này ta đáp ứng!
Một câu nói này khiến Vương mập lập tức kinh ngạc, hồi lâu không phục hồi được tinh thần, thử nói:
– Triệu huynh, huynh đáp ứng nhanh thế sao?
Triệu Tử Văn gật đầu, cười ha hả nói:
– Việc này đối với Đại Kinh mà nói thì có lợi mà vô hại. Chẳng qua thu nhập từ thuế đánh cho hàng này của chúng ta sẽ hơi cao hơn một chút. Có tiền thì mọi người cùng kiếm mà.
Tây Lương gần Hung Nô hơn so với Đại Kinh. Nếu như Tây Lương không binh khí, không lương thực thì sao có thể đánh Hung Nô được. Tây Lương nếu sớm toi đời thì Đại Kinh cũng chẳng sống được lâu. Hiện giờ binh khí và lương thực của Đại Kinh cũng không thiếu thốn gì, tiếp tế tiếp viện cho Tây Lương một chút để kiếm ít món lãi kếch sù thì cũng là một phương pháp không tồi. Cho nên Triệu Tử Văn cũng không phải là đưa ra quyết định qua loa mà là đã cân nhắc sâu xa rồi mới nói ra quyết định.
– Triệu huynh, ta vốn định là trước dâng lễ vật, sau mới cầu huynh. Không ngờ là huynh đã đáp ứng rồi.
Vương Vạn Quán dở khóc dở cười nói.
Lễ vật? Triệu Tử Văn hơi băn khoăn, lại nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới một tiếng gọi to duyên dáng:
– Đại ca!
– Bảo Nhi?!
Triệu Tử Văn kinh ngạc hô lên một tiếng. Còn không biết là chuyện gì xảy ra thì thân hình mềm mại quen thuộc kia đã nhào vào trong lòng hắn. Bảo Nhi ôm chặt lấy vòng eo của hắn, dán hai má vào trong lòng ngực hắn, nước mắt tràn ra như Trường Giang vỡ đê, cả người rung lên bần bật, khóc tưởng ngất đi được. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hôm nay vốn đang nhớ nhung tiểu ny tử này, Triệu Tử Văn lập tức cảm thấy cái mũi nóng lên, đôi mắt ửng đỏ. Nhìn tiểu ny tử dịu dàng động lòng người, trong lòng hắn có một niềm cảm động nói không nên lời, ôm chặt lấy nàng.
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy tiểu ny tử, khẽ nói:
– Bảo Nhi, đừng khóc. Muội đến Hàm Đan bằng cách nào? Còn Lăng Nhi đâu?
Bảo Nhi ôm chặt lấy hắn, một khắc cũng không chịu rời ra. Nhưng nghe đến đại ca hỏi Lăng Nhi, thân thể mềm mại của nàng run lên, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, nói:
– Lăng Nhi tỷ tỷ, nàng ………
Bảo Nhi muốn nói lại thôi, không dám nói thẳng ra nữa.
Nghe giọng điệu Bảo Nhi như thế, hai mắt Triệu Tử Văn mở lớn, bắt lấy hai vai nàng, vội vàng nói:
– Lăng Nhi, nàng thế nào rồi?
Hắn sợ Lăng Nhi xảy ra chuyện gì. Nha đầu này còn đang mang bầu, có huyết mạch Triệu gia trong người, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì nhé!
– Đại ca, thực xin lỗi ……
Bảo Nhi ôm chặt lấy eo hổ của đại ca, nức nở nói:
– Lăng Nhi tỷ tỷ đi rồi ………
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 253: Lăng Nhi đi rồi