“Giao thừa sắp đến rồi. Họ mà quét lúc này, nhất định sẽ làm rối tung toàn bộ công ty. Cho dù có tìm được nằm vùng bên trong, thực lực của bọn họ cũng sẽ bị tổn hại rất lớn.”
“Đối với tôi không phải sàng có lợi hơn sao?”
Mấy người đang trò chuyện thì cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
“Vào.”
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông bí ẩn bước vào, cầm trên tay vài tờ giấy A4 đã bị vứt bỏ.
Nhìn thấy anh ta, Bách Niên hơi cau mày, “Cậu có thân phận đặc biệt, không có việc gì cũng đừng chạy tới chỗ tôi. Ban ngày mới tới đây, bây giờ lại tới nữa. Cẩn thận bị tên khốn Giang Nghĩa phát hiện.”
Người đàn ông nói: “Tôi hiểu tất cả những đieemr này, nhưng tôi vừa laays được một bài hát mới của La Thịnh, tôi cần đưa cho ngài gấp.”
“Ồ? Thứ đồ cổ La Thịnh đó sáng tác đúng là khá nhanh.”
“Đúng vậy, có lẽ là việc bài hát mới bị đánh cắp đã khiến họ hoảng sợ, vì vậy họ vội vàng viết lời bài hát mới, nhưng chưa có thời gian sáng tác nhạc. Theo La Thịnh, lời bài hát này có giá trị rất cao, chỉ cần phối bài hay, rất dễ dàng để vượt qua Tòng Quân. “
Bách Niên cười to ha ha.
“Vậy thì càng tốt!”
“La Thịnh, Giang Nghĩa, các người đúng là không biết nhớ lâu.”
“Muốn vượt mặt tôi sao? Hehe, tốt hơn là nên viết nhanh thêm vài bài.”
“các người ra một bài, ta sẽ trộm một bài, toàn bộ thành tựu sẽ bị Bách Niên tôi lấy đi.”
“Đưa lời cho tôi.”
Người đàn ông đưa tờ giấy A4 cho Bách Niên.
Bách Niên nhận và xem đi xem lại một lần, rất hài lòng, đúng như lời người đàn ông nói, đây là một lời bài hát có giá trị rất cao.
Nếu có thể phối được với nhạc hay, chắc chắn sẽ trở thành một bài hát siêu hạng nhất.
Ông ta liền nói với cấp dưới: “Mau tập hợp tất cả nhạc sĩ trong công ty lại và sáng tác giai điệu cho lời bài hát mới này!”