“Cố Gia Huy, anh là kiểu không thầy, tự mình làm nên à, hay là có kinh nghiệm từ sớm rồi? Nếu không sao anh lại có nhiều lời ghẹo người thế hả, không nghiêm túc chút nào cả.”
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, chỉ cười cười nói: “Nếu em không thích, vậy lần sau anh không nói nữa.”
“Vậy cũng không được, anh chỉ có thể nói với một mình em thôi!”
Hứa Minh Tâm bá đạo nói.
“Được, chỉ nói với một mình em.”
Hứa Minh Tâm chơi mệt rồi thì nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi, giường rất nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ nằm được một người. Cố Gia Huy ngồi dưới đất, tựa vào bên giường, nhìn cô an yên chìm vào giấc ngủ.
Trăng đêm nay đẹp thật.
…
Cố Gia Huy dịu dàng ôm cô gái nhỏ đang ngủ sâu về phòng, vừa đặt người xuống đã có người gõ cửa.
Anh đi ra, Cố Triệt cầm theo một chai rượu vang đỏ, lắc lắc hai ly rượu.
“Có hứng thú uống một ly không?”
Cố Gia Huy gật đầu, hai người xuống lầu.
Phòng khách rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.
“Rượu nho năm nay vừa mang về từ trang viên Bolton, mùi vị rất được, nếu chú cảm thấy ngon thì tôi tặng chú một hộp.”
“Rượu của anh cả, em cũng uống được sao?”
Cố Gia Huy bưng ly rượu, lắc nhẹ dưới ánh đèn.
Ánh sáng màu đỏ kì dị phản chiếu qua ly thủy tinh trông giống như máu tươi, chiếu lên mặt anh, lộ ra gương mặt thâm sâu khó đoán.
Cố Triệt nghe thế thì ngón tay khựng lại.