Nhưng…
Trên đường không ngừng gặp cản trở.
Chuyến bay bị dời giờ bay, máy bay tư nhân gặp vấn đề kỹ thuật, định ngồi xe khách thì trên đường có sự cố không thể thông xe.
Có người… ngăn không cho anh trở về.
Anh bị ngăn lại tại lối vào xa lộ, trước mặt xảy ra tai nạn, cảnh sát đang xử lý.
Bởi vì là một xe hàng lớn đụng phải con lươn giữa đường khiến mấy tấn hàng hóa rơi đầy trên đường, xe cộ khó mà di chuyển.
Chỉ có thể đổi đường!
Đổi đường phải tốn nhiều hơn ba tiếng.
Đoạn đường vốn sáu tiếng ban đầu, trì hoãn thêm ba tiếng, ít nhất tới chạng vạng tối mới có thể trở về.
Nếu như lại phát sinh tình huống gì, thì hậu quả vẫn không nắm chắc được.
Cổ Thành Trung không nhịn được trực tiếp gọi một dãy số, đối phương rất nhanh đã nghe máy, tựa như biết Cố Thành Trung sẽ tìm mình vậy.
“Rốt cuộc chú muốn làm gì?”
Cố Thành Trung cố nén lửa giận, anh vừa nghĩ đến hiểm cảnh của Hứa Trúc Linh bây giờ là ý muốn giết người lại nổi lên.
Đối phương nghe được sự hung ác của anh, không nhịn được cười một tiếng: “Tôi chỉ muốn trì hoãn cậu một đêm, sau một đêm này, cậu sẽ thu hoạch không ít.”
“Anh muốn lợi dụng Trúc Linh?”
“Không sai, tôi cũng không ngờ Cố Triệt có đứa con dâu ngu ngốc đến vậy, tôi đang rầu làm sao để đẩy ngã hắn ta, không ngờ con dâu hắn lại cho tôi cơ hội. Một đêm, tôi đảm bảo người phụ nữ của cậu không chết, khi cậu trở lại %3D sẽ là cục diện toàn thắng.”
“Sẽ không chết, mà lúc đó là đau đớn da thịt. Tôi hiểu rất rõ anh cả và chị dâu tôi, có thù tất báo, bọn họ vẫn luôn chờ cơ hội sao có thể dễ dàng tha cho cô ấy sao?”
“Đàn ông muốn thành đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết. Chút đau đớn thể xác thôi, cậu phải hiểu rõ, chuyện này thành công thì chuyện của chúng ta cũng thành công hơn nửa, kế hoạch cũng có thể giảm nhanh hơn phân nửa thời gian.”
“Ngôn Minh Phúc, tôi không muốn nói nhảm mấy chuyện này với anh, hy sinh không phải là vợ anh, nên anh không biết đau lòng phải không? Tôi bây giờ phải trở về, trước khi tôi trở về, anh nhất định phải đảm bảo an toàn cho người phụ nữ của tôi, nếu không tôi không bỏ qua cho anh đâu.”
Cố Thành Trung hét lên.
Để nghiệp lớn của anh hoàn thành thì Hứa Trúc Linh là người anh không muốn kéo vào nhất, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới lợi dụng cô hay định đi đường tắt. Ngôn Minh Phúc nghe vậy, có chút tiếc nuối mà than thở: “Sợ rằng tôi sẽ làm cậu thất vọng, nước cờ này đã ra thì cũng không thể thu hồi lại được. Nếu tôi không thể vây cậu lại trên đường về một buổi tối thì tôi quá vô dụng rồi. Đoạn đường này đừng nóng vội, cứ từ từ hưởng thụ phong cảnh dọc đường. Sóng gió ở đây, để tôi giúp cậu làm loạn.”
“Ngôn Minh Phúc, anh…”
Cố Thành Trung còn chưa nói xong, Ngôn Minh Phúc liền cúp điện thoại.
Cố Thành Trung nổi điên, một quyền đánh vào ghế phía trước.
Tên điên này, thật sự coi chuyện gì cũng làm ra được sao.
Sau khi điều tra mấy chuyện kia, hẳn là đến lượt anh cảnh cáo Ngôn Minh Phúc.
Bề ngoài tỏ vẻ vô hại nhưng lại thâm sâu khó dò mà khiến người ta tức lộn ruột.
Mà tại Đà Nẵng, nhà họ Ngô..
Ngôn Minh Phúc ngồi trong thư phòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt quỷ quyệt.
Nếu ông ta đã chọn Cố Thành Trung làm người hợp tác thì sẽ hết sức giúp đỡ anh leo đến đỉnh cao, như vậy mới có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Ngay lúc này có người gõ cửa, là Thẩm Thanh.
“Ông xã, em làm vài món ngọt, muốn nếm thử không?”
Ngôn Minh Phúc nghe vậy, ý lạnh trên mặt chợt biến mất, thay bằng nụ cười chân chó quen thuộc.
“Bà xã, mau vào, những chuyện này đã có người giúp việc làm, bàn tay xinh đẹp trắng trẻo của em sao có thể làm những thứ này?”
“Miệng lưỡi trơn tru nhỉ! Em thấy Hứa Trúc Linh ăn rất ngon nên muốn làm cho anh một chút. Nếm thử một miếng, lần đầu tiên, cũng không biết ăn có ngon không.”
Thẩm Thanh mong đợi nhìn ông, Ngôn Minh Phúc cầm một cái một ngụm nuốt trọn.
Không ngọt…
Cũng nướng khét.
Nhưng ông ta lại từng ngụm từng ngụm, trong khi Thẩm Thanh chưa ăn được cái nào thì chỉ trong một thời gian ngắn, Ngôn Minh Phúc đã ăn sạch.
Ông ta liếm môi, tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
“Ngon lắm, vợ làm thì ăn đều ngon.”
Thẩm Thanh nghe vậy không biết làm sao cười cười, cuộc đời này có cô ấy cưng chiều, cả đời bà cũng không có gì tiếc nuối.
“Không cần dỗ em, em biết em làm Hứa Trúc Linh ăn không ngon mấy, cũng không biết con bé dạo này thế nào. Hôm qua thấy tin tức tập đoàn họ Hứa được đưa ra thị trường, con bé còn đi cắt băng. Cô gái nhỏ ngày càng thành thục hơn rồi, có vẻ rất ưu tú.”
“Ông xã, lần sau gọi con bé đến nhà chúng ta ăn cơm đi, con gái nuôi không đến nhà chúng ta thì không giống con gái nuôi!”
Ngôn Minh Phúc nghe vậy, sắc mặt cứng ngắc, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình. Ông che giấu sự ưu tư, mím môi cười nói: “Được, được, đều nghe bà xã.