Phụng lệnh chính là Triệu Quang đang giám sát Miêu Nghị tại chỗ, hắn đưa tay làm tư thế mời Miêu Nghị, đưa Miêu nghị rời đi.
Dữu Trùng Chân là lĩnh hội được thượng ý mà đến, thấy Miêu Nghị không có chuyện gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, lại tức giận, hối hận lúc đầu đồng ý để người này lấy được Bắc đẩu quân, gây phiền toái cho mình, đơn giản là tự mang đá đập vào chân mình.
Một nhóm người đi ra khỏi khu rừng nhỏ, gặp phải Vương Phi Mị Nương đang tới.
Nàng vừa xuất hiện, đại bộ phận người phía sau Cao Quán đều chắp tay hành lễ, duy chỉ có Cao Quán dừng bước vẫn ngạo nghễ đứng đó, lạnh lùng nhìn bà chằm chằm.
Cấp bậc của Cao Quán không cần hành lễ với bà, người bên cạnh Thiên Đế, thiên hạ này có thể có được bao nhiêu người để hắn chịu hành lễ.
– Cao hữu sứ, đây là có ý gì? – Mị Nương chỉ tay vào đám người Câu Việt đang bị khống chê ở phía sau.
Cao Quán bình tình nói:
– Nhân mã khả nghi đưa đi hỏi chuyện mà thôi, chẳng lẽ Vương Phi muốn tham dự vào việc phá án của Thiên Đình sao?
– Cái mũ này cũng coi như chụp lớn rồi. – Mị Nương cười lạnh nói: – Bản phi chỉ là muốn hỏi bọn họ có điểm gì khả nghi?
Cao Quán không thèm làm màu, nói:
– Người không tầm thường lúc này xuất hiện ở Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai đều khả nghi.
Mị nương lắc đầu, cười lạnh nói:
– Cao đại nhân nói như vậy, Đường Hạc Niên của Cảnh Vân Đường, Tả Nhi của Tề Quang Hiên, Đoạn Hồng của Tinh Nguyệt Lâu, chẳng phải đều khả nghi cả sao?
Cao Quán nghiêng đầu với người phía sau, thản nhiên hỏi:
– Những người Vương Phi vừa mới chỉ ra đều nghe rõ chứ?
– Nghe rõ rồi. – Phía sau có người đáp lại.
Cao Quán lại nhìn chăm chăm vào Mị Nương. nói:
– Lập tức đưa người đi bắt giữ những người Vương Phi vừa tố giác.
– Vâng! – Người đó nhận lệnh xong, vung tay lên, lập tức đưa một nhóm nhân mã rời đi.
“…” Mị Nương có chút ngây ngốc, sao lại trở thành tố giác, có chút tức giận nói:
– Bản phi xuất hiện ở đây không phải cũng rất khả nghi sao? Vậy Cao hữu sứ không phải cũng phải bắt giam bản phi đấy chứ?
Cao Quán kiên quyết nói tiếp:
– Vương Phi nhắc nhở thật đúng, Dữu đô thống!
– Có! – Dữu Trùng Chân chắp tay nhận lệnh.
Cao Quán ra lệnh:
– Lập tức điều phái nhân mã, đem bao vây Tàng Chân Các, Cảnh Vân Đường, Tề Quang Hiên, Tinh Nguyệt Lâu lại, trước khi vụ án kết thúc, bất cứ người nào cũng không được tự ý ra vào, người nào trái lệnh… bất kể là ai, giết không tha! Nếu chấp hành không tốt, đem đầu đến gặp ta!
– Vâng! – Dữu Trùng Chân nhận lệnh, vung tay lên, lập tức có người đi hạ lệnh điều binh.
– Ngươi… – Mị Nương chỉ vào Cao Quán, gương mặt tức giận đến mức trắng bệch.
Cao Quán đột nhiên khua tay xuất hiện một khối “long lệnh”, trực tiếp đưa đến trước mặt bà, hai mắt nhìn chằm chằm bà.
Vừa thấy lệnh bài, đồng tử của Mị Nương thu lại, đây là lệnh bài Thiên Đế đặc biệt ban thưởng cho Giám sát hữu bộ được đại quyền tiền trảm hậu tấu, bà không ngờ rằng Cao Quán lại dám trực tiếp lấy ra lệnh bài để hù dọa bà, đường đường là Vương Phi, lời Vừa tới miệng lại cố gắng chặn lại, trong lòng sinh ra hàn ý, vô thức lùi lại phía sau mấy bước nhường đường.
Thu lệnh bài lại áo khoác màu đen lay động theo bước chân của Cao Quán, Cao Quán nhìn thẳng không chớp mắt, đi qua sát bên người bà.
Miêu Nghị ở trong đám người nhìn Mị Nương suýt chút nữa cắn nát răng bạc, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi, phong cách làm việc của Cao Quán quả thực là người bình thường không thể chịu nổi, nhưng thật sự là bất kể là đối với ai cũng không giữ lại một chút thể diện nào, đơn giản là đắc tội với tất cả người trong thiên hạ cũng không là gì.
Thế nhưng ngẫm lại cũng là, người của vị phán quan mặt lạnh này là sợ đăc tội với người sao?