“Chờ một chút.”
Anh ta giữ chặt tay cô, giọng điệu đột nhiên trở nên thâm trầm.
Cô bị anh ta kéo trở lại, nhìn anh ta dưới ánh đèn đường, ánh sáng bị ngược, không nhìn thấy rõ ngũ quan, chỉ có ánh mắt cực kỳ thâm thuý lộ rõ xuyên qua màn đêm, nhìn chăm chú trên người cô vô cùng dị thường thâm trâm “Hử?”
Cô phát ra giọng âm mũi thật dày, hơi khó hiểu nhìn anh ta.
Hết thảy bụi bậm rơi xuống đất, còn có vấn đề gì sao?
Ngay vào lúc cô đang hồ nghi, Phó Lâm quỳ một Cối xuống đất, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhung, mở ra là một viên kim cương sáng chói.
“Chu Đình, lấy anh nhé.”
Bọn họ đã đính hôn, cũng đã có nhân kim cương, chỉ là cô đã sớm lấy đưa cho Hứa Trúc Linh.
Đây là một cặp nhãn, nữ giới có một viên kim cương rất to, còn nam giới thì thiết kế vô cùng đơn giản.
Cô ngơ ngẩn nhìn một màn này, cảm giác bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy, chưa bao giờ trải qua thời khắc trang nghiêm trịnh trọng như bây giờ.
Trong lúc nhất thời, cô dường như bị mất tiếng, một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Cô che miệng lại không cầm nổi lòng, ngơ ngẩn nhìn, nước mặt đột nhiên tuôn ra.
“Anh biết…… Anh làm sai rất nhiều, anh tuy rằng việc nhỏ đều nghe lời em, nhưng vẫn có chủ nghĩa đàn ông. Luôn dùng phương thức của chính mình để bảo vệ em, tự cho mình là đúng, xem nhẹ cảm xúc của em..”
“Anh… Anh cũng biết anh lớn hơn em rất nhiều, ba mẹ em cũng không đồng ý cho hai chúng ta sống cùng nhau, anh không dám quyết định thay em, dù sao đây cũng là tình thế không thuận lợi của anh, sự thật không thể phủ nhận. Đời này của anh, chỉ yêu một mình em, suốt đời không hối hận, không biết ….. em có đồng ý giao cuộc đời của mình cho anh không?”
Anh ta nhìn cô chân thành tha thiết, anh nợ cô một nghi thức, một cái quỳ Cối dưới dất, một chiếc nhãn cưới.
Bất cứ một cô gái nào trên miệng cũng đều nói không cần, nhưng trong lòng đều sẽ âm thâm mong đợi.