– Nơi tuyệt mật hơn không có, các chủ đại nhân lại nắm giữ tin tức tuyệt mật hơn, nhưng mà…
Nữ tử do dự.
– Bao nhiêu tiền, nói đi!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
– Mỗi người muốn một trăm vạn!
Nữ tử nói.
– Một trăm vạn?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Linh Nhất Các đúng alf không biết đủ, giá tiền càng ngày càng cao, tin tức tuy nhiên cũng không có gì dùng, tuy nhiên hắn tiền tài vô số, cũng sẽ không biết đem làm coi tiền như rác cho người làm thịt ah!
– Như vậy sao, ngươi nói với các chủ, báo tin tức cho ta biết, nếu như ta thoả mãn, đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn, một ức ta cũng có thể cho hắn, nhưng nếu như không hài lòng, ta không giao một phân tiền nào.
Nhiếp Vân nói.
Linh Nhất Các luân phiên đòi tiền làm hắn khó chịu.
Nếu có tin tức chính xác, cho ngươi nhiều tiền hơn nữa cũng không có gì, dùng những thứ loạn thất bát tao đi lừa gạt, mặc cho ai cũng cảm giác bị lừa.
– Này…
Nữ tử do dự một lúc, không biết nên quyết định thế nào.
– Chẳng phải một người một trăm vạn sao? Đây là tiền của chúng ta, dẫn ta đi gặp các chủ đi, muốn biết tin tức bí mật hơn mà không dùng tiền, có thể sao.
Hai người nói chuyện với nhau, Bạch công tử nghe xong liền mỉm cười đi tới, tiện tay ném ra một đống hỗn độn tinh thạch.
– Bạch công tử, mời bên này!
Trước khi cái kia gọi trương tuyền hộ vệ, thấy nàng như thế hào sảng, sắc mặt vui vẻ, vội vàng phía trước dẫn đường.
Cười khẽ một tiếng, Bạch công tử nhấc chân theo sau.
– Chủ nhân, chúng ta…
Thấy nàng vô lễ như thế, Linh Nhất Các quá phận như vậy, Đoạn Diệc cau mày suy nghĩ.
– Được rồi, không cần đi, ta sẽ không giao tiền, truyền âm với các chủ, bảo hắn trong mười giây phải xuất hiện tại nơi, nếu không… Tự gánh lấy hậu quả!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Ác nhân còn cần ác nhân trị, cũng không có ý định nói tên, đối phương hùng hổ dọa người như thế, hắn chẳng muốn nói nhảm nữa.
– Đúng!
Đoạn Diệc đã sớm nói như thế, lúc này tiến lên phía trước một bước, linh hồn cường đại bao phủ toàn bộ Linh Nhất Các.
– Các ngươi làm gì? Đây là Linh Nhất Các, dám làm ẩu cẩn thận cái mạng nhỏ.
Trương Tuyền còn chưa đi xa nhìn thấy Đoạn Diệc phóng thích linh hồn, khuôn mặt biến đổi, vội vàng đi tới và quát lớn.
Đoạn Diệc chém giết kiếp trước cho nên thực lực tinh tiến, linh hồn đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, tên Trương Tuyền thân là cường giả tông chủ cũng không có ý thức được vị này là chúa tể, còn tưởng rằng thực lực tương tự hắn tới nháo sự.
– Cút ngay!
Đoạn Diệc lúc trước tạo ra danh tiếng lớn như têế trong tam giới cũng là người không sợ trời không sợ đất, hiện tại có Nhiếp Vân lên tiếng, hắn không nói nhảm, lập tức quát lớn một câu.
Bành!
Thanh niên hộ vệ Trường Tuyền bay ra ngaoif, hắn ngã xuống đất rất nặng nề.
Đoạn Diệc đã hạ thủ lưu tình, bằng không chỉ một tiếng quát đã làm người này hồn phi phách tán.
– Làm càn!
Trương Tuyền tiến lên và bay ngược ra sau không tới một giây, Bạch công tử nhìn thấy hắn ngã xuống đất, lập tức giận không kềm được lên tiếng quát lớn.
– Giương oai trong Linh Nhất Các, các ngươi thật lớn mật!
– Phong thúc, bắt mấy tên không biết trời cao đất rộng kia cho ta.
Nói xong hất tay áo lên, chờ đợi Phong thúc của nàng ra tay, kết quả chờ một lát lại phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích, nàng cau mày nhìn sang.
– Phong thúc…
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy “Phong thúc” quay mặt lại nói:
– Tiểu thư, mấy người kia không đơn giản, ngay cả ta… Cũng không nhìn thấu tu vi của bọn họ.