Cô ta rón ra rón rén khẽ đi lên phía trước, nói: “Tôi… Tôi ở lại đây giữ phép tác, tôi không làm phiền hai người, chúc hai người trăm năm hoà hợp, sống thật lâu, sớm sinh quý tử.
Lời chúc phúc của cô ta nghe rất trôi chảy, vừa nghe liền giống như được sắp xếp sẵn từ trong đáy lòng nói ra.
“Hử?”
Chu Đình nghe nói như thế, nhịn không được hai tay vòng trước ngực, nhướng mày nhìn cô ta.
Dư Kiều Kiều nghe thấy giọng điệu này, sợ tới mức run lẩy bẩy, hai chân sớm đã sớm phát run thành cái sàng rồi.
“Ginu]›3ìnl, „ › 4 ¿ 2 Trước kia là tôi không đúng, tôi không tự biết mình, không biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, lại có ý nghĩ quá phận với Phó tiên sinh. Từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người, tôi … tôi chúc phúc cho hai người.
Chu Đình rất kinh ngạc, mới một ngày một đêm không gặp, Dư Kiều Kiều giống như là thay đổi thành một người khác, nào có vênh váo hung hăng giống như trước, lại càng không lắng lơ.
Cô nghĩ suy lại, chốc lát hiểu rõ được cái gì, nhìn về phía Phó Lâm.
Phó Lâm sờ sờ mũi, tránh được ánh mắt của cô.
Cô lập tức hiểu rõ, khẳng định là anh ta uy hiếp người, nếu không sao có thể làm cho Dư Kiều Kiều ngoan ngoãn như vậy.
“Vậy được, ngày mai chúng tôi trở về, cô tự lo tốt cho bản thân mình.”
“Hai người….Hai người đợi một chút hãy đi, trời tối ngoài đường không an toàn. Ngày mai…Ngày mai tôi còn phải xứ lý vài chuyện hậu sự, nên không tiễn hai người được.”
Giọng nói cô ta run nhẹ nhẹ, chỉ mong sao bọn họ đi liền.
Chu Đình cười cười, cũng không khách khí xoay người rời đi.
Phó Lâm cũng đi theo sau đó, hai người đi song song, anh ta nắm chặt †ay cô.
“Làm phiền em phải giải quyết rồi.”
“Cái gì cho em? Oanh oanh yến yến là anh rước lấy không phải cho em, anh dám không đi xem?”
Cô tức giận liếc anh ta một cái.