Phùng Chí Ngạo gật đầu: “Được, tôi đồng ý!”
Dứt lời, Phùng Chí Ngạo liền bấm một số điện thoại, căn dặn: “Bất kể thế nào cũng phải đưa Phùng Tiểu Uyển và con trai của Mã Siêu an toàn rời khỏi Hoàng tộc cho tôi, nếu bọn họ bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc thì hãy tự giác xách đầu tới gặp tôi!”
Ngay lúc Phùng Chí Ngạo phân công nhiệm vụ cho cấp dưới của mình, Dương Thanh cũng bấm một số điện thoại, nói: “Chị Lâm, em đã bố trí người đến đón chị, chị đi cùng người đó nhé, đợi khi em cứu Mã Siêu và bé Tĩnh An ra là ba người nhà chị được đoàn tụ với nhau rồi”.
Ngải Lâm hơi khẩn trương hỏi: “Dương Thanh, có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Dương Thanh nói: “Cứ yên tâm đi, có em đây rồi, chị không cần lo gì cả, em bảo đảm sẽ đưa Mã Siêu và bé Tĩnh An bình yên trở về”.
Ngải Lâm nghẹn ngào nói: “Cậu Thanh, cảm ơn cậu!”
Hiện nay, người bên cạnh Dương Thanh hầu như đều đã được chuyển dời đến những nơi an toàn, như vậy cũng tốt, anh đã có thể không cần cố kị điều gì để đi thực hiện một vài chuyện cần làm.
Chẳng mấy chốc lại có một tin tức nặng kí từ Hoàng tộc họ Phùng truyền ra.
“Chín giờ sáng mai, Hoàng tộc họ Phùng sẽ tổ chức đại lễ kế thừa cho Phùng Siêu, người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc!”
Tin này vừa được truyền ra, toàn bộ Hoàng thành Phùng đều sôi trào.
Dương Thanh cau mày, anh không ngờ Hoàng tộc họ Phùng lại nhanh chóng bố trí đại lễ kế thừa cho Mã Siêu đến thế, ngay cả họ của anh ta cũng đã đổi lại rồi.
Phùng Chí Ngạo càng ngày càng cảm thấy nguy cơ đến gần mình hơn, hiển nhiên là Phùng Hoàng đã hạ lệnh nên mới có thể tổ chức đại lễ kế thừa cho Mã Siêu nhanh như vậy.
“Đại hoàng tử, trong đại lễ sắc phong ngày mai, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện nhằm vào ngài”.
Lão già bên cạnh Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói.
Phùng Chí Ngạo nhíu mày: “Vì sao lại nói thế?”