Người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng đã mất tích từ hai mươi sáu năm trước, nay tìm được rồi!
Biết tin này, sắc mặt Phùng Chí Ngạo đã âm trầm cực điểm, ông ta nghiến răng nói: “Tên khốn Phùng Chí Viễn này lại dùng thủ đoạn gì?”
Một ông già đứng bên cạnh Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói: “Đại hoàng tử, Phùng Chí Viễn thả tin này ra rõ ràng là để nhằm vào ngài đấy!”
“Hoàng Chủ hiện đang mang bệnh, sợ là không thể sống được bao lâu nữa, lúc này Phùng Chí Viễn lại tung ra tin mình đã tìm lại được con trai, nhất định là đã chuẩn bị sẵn sàng để đấu với ngài rồi”.
“Một khi lại có chuyện ngoài ý muốn nào xảy đến, vị trí này của ngài chỉ sợ sẽ thật sự bị Phùng Chí Viễn cướp đi thôi!”
Ông già này là một vị cấp dưới được Phùng Chí Ngạo vô cùng tin tưởng. Nghe lão ta nói thế, sắc mặt Phùng Chí Ngạo càng thêm khó coi, ông ta nghiến răng nói: “Tôi vốn định cho Dương Thanh ba ngày suy nghĩ nhưng nếu thật sự đợi ba ngày thì chỉ sợ đã muộn rồi”.
Bên kia, Dương Thanh cũng đã biết tin Hoàng tộc đã nhận Mã Siêu về, lòng anh chợt tràn đầy lo lắng.
Dương Thanh nhíu mày, lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Vì sao Mã Siêu lại đột nhiên thừa nhận thân phận của mình?”
Theo những gì anh hiểu về con người Mã Siêu, chỉ cần là chuyện cậu ấy không muốn làm thì dù chết, cậu ấy cũng sẽ không đồng ý.
Chắc chắn Mã Siêu sẽ không vì quyền thế của Hoàng tộc họ Phùng mà vứt bỏ Ngải Lâm. Nhưng hiện giờ, Hoàng tộc họ Phùng lại tung ra tin tức đã tìm được Mã Siêu, điều này vô cùng bất thường.
Đúng lúc này, Phùng Chí Ngạo gọi điện tới, ông ta trầm giọng bảo: “Bây giờ tôi muốn gặp cậu ngay, ở chỗ cũ!”
Dương Thanh lập tức đáp: “Được!”
Vừa lúc anh đang muốn gặp Phùng Chí Ngạo gấp, không ngờ Phùng Chí Ngạo cũng đang vội vã tìm mình.
Nửa giờ sau, hai người gặp mặt tại tiệm trà lần trước, vẫn trên tầng cao nhất, tại phòng riêng có tầm nhìn tốt nhất.
Phùng Chí Ngạo mở đầu câu chuyện: “Phùng Chí Viễn đã tung tin ra, nói là đã tìm được Mã Siêu, hẳn cậu đã biết rồi chứ?”