Vào giây phút cuối cùng, anh ta nghĩ đến Chu Đình, lúc này mới kiềm chế được dã tính ngông cuồng của mình.
Anh ta đè nén ý định muốn giết người, tha cho tên kia một cái mạng chó, có điều hai chân của hắn vừa nãy không phải là chuyện đùa, người coi như là không chết, cũng phải năm trên giường vài tháng.
Chu Đình nghe nói như thế, không khỏi thở phào nhẹ nhóm, cô thật sự lo lắng Phó Lâm không khống chế được bản thân, trở nên đáng sợ.
“Vậy bây giờ làm thế nào?”
“Chúng ta về nhà, hắn tự nhiên có cảnh sát đối phó.”
Anh ta bế nhấc bổng cô lên, sau đó một chân đạp lên mui xe, chiếc xe liên phát ra tiếng còi báo động vô cùng náo loạn.
Động tĩnh lớn như vậy, khẳng định sẽ quấy nhiễu đến cư dân lân cận.
“Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Khách sạn.”
“Vậy đợi một lát nữa anh còn muốn trở vê không?”
“Không đâu, anh ở cùng em.”
“Anh không quan tâm Dư Kiều Kiều kia sống chết ra sao à?”
Cô nhướng mày nhìn anh, câu nói này cũng hơi chua chua.
“Cô ta muốn chết thì đi chết đi, anh không có ép cô ta, cô ta sống sót anh cũng hết trách nhiệm của mình, cô ta chết anh sẽ sắp xếp cho cô ta một ngôi mộ tráng lệ, đốt nhiều tiên giấy cho cô †a. Tối nay anh chỉ muốn ở cạnh em, chỗ nào cũng không đi, em đuổi cũng không đuổi được.
Giọng của anh ta trầm thấp khàn khàn, giọng điệu kiên quyết không xen vào được.
Cô nghe nói như thế, trong lòng thoải mái hơn, Dư Kiều Kiều mới luyến tiếc không nỡ chết!
Cô chui vào trong lòng anh ta, điều chỉnh một tư thế thoải mái.
Hiện tại thời tiết mát mẻ, ban đêm có chút lạnh, nhưng không biết vì sao cơ thể của cô lại đổ mồ hôi hột.