Phan Trại Tiên sững sờ một chút, chợt bừng tỉnh hiểu ra, trầm giọng nói:
– Đúng vậy! Bây giờ dù ai đắc thủ đi nữa cũng sẽ khiến cho cấp trên thẹn quá hóa giận, nếu như bên trên thật sự muốn phá rối, một khi phá rối không thành, vụ án vẫn chưa xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết, tất cả mọi oan ức đều sẽ đổ hết lên lưng một mình Ngưu Hữu Đức, cướp được cũng sẽ chết người, còn phải khoác thêm danh tiếng khuê nữ đi vào! Tây Quân can dự vào vụ án này tác dụng cũng rất lớn!
– Phương pháp cũng không phải là không có! – Đoạn Hồng lưỡng lự nghiêng đầu hỏi:
– Bảo ngươi lấy đồ đã lấy được chưa?
– Đà chuẩn bị xong cả rồi. – Phan Trại Tiên móc ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong tỏa ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt, nhìn giống như hổ phách ngưng tụ thành, lại nói: – Nếu bây giờ đắc thủ cũng vô dụng, thứ này vẫn còn cần dùng đến sao?
Đoạn Hồng nói:
– Đắc thủ không cần làm ầm lên, nói rõ quan hệ gay gắt với Ngưu Hữu Đức, đợi vụ án có quyết định rồi mới công khai!
Phan Trại Tiên khẽ gật đầu, lại hơi lưỡng lự hỏi:
– Tiểu thư bên đó có thể phối hợp hay không? Đoạn Hồng nói:
– Người hiển vinh hưởng thụ người đời khó mà sánh kịp, chỉ cần bỏ ra cái giá tương ứng, việc này không thể tùy theo cô ấy được. Mặc khác, việc này phải có chuẩn bị, nếu Ngưu Hữu Đức thật sự vì quả phụ kia mà không thức thời, vậy thì bắt quả phụ kia lại, hạ thủ trên người quả phụ đó, để cô ấy đi khuyên giải Ngưu Hữu Đức.
Phan Trại Tiên nói:
– Ta đi chuẩn bị.
Đoạn Hồng nói:
– Hồ đồ! Bây giờ cũng không phải là lúc động thủ, Vân Hoa Các có Cận vệ quân bảo vệ, lẽ nào ngươi muốn liều mạng xông vào trong đó ư? Trở lại ba bộ liên tra chắc chắn còn muốn hỏi nàng, không thấy người đâu nữa, cửa thành lại bị đóng lại thôi!
Trong thành, Quần Anh Hội Quán, Hoàng Phủ Đoan Dung chầm chậm đi vào một rừng trúc.
Trong rừng có một chiếc ghế dựa làm bằng cây trúc, một người trung niên mặc bạch y để chân trần nằm trên ghế, dung mạo tuấn dật, cầm tập sách cổ xem đầy hứng thú, thỉnh thoảng lại vứt đi mấy cái lá trúc rơi xuống người hắn, cả người lộ ra vẻ lười biếng và ung dung tự tại.
Hoàng Phủ Đoan Dung đi đến bên cạnh, đặt mông ngồi xuống, đẩy thân thể của người trung niên đó ra một chút, chiếm lấy một vị trí, ngồi kề bên cạnh hắn, nhéo tai hắn nói:
– Chàng thì rảnh rỗi ngồi đây, để ta chạy đông chạy tây.
Người trung niên không phải ai khác, chính là trượng phu của Hoàng Phủ Đoan Dung, cũng chính là phụ thân của Hoàng Phủ Quân Nhu, tên là Ngọ Ninh.
Ngọ Ninh nghe thấy, ý thức đang đặt trong cuốn sách cổ cũng bị quấy rối, nhìn nàng vui tươi hớn hở, nói:
– Phu nhân luôn luôn giỏi giang, ta đương nhiên là tĩnh tâm rồi. Nói một chút xem, tình hình của Tàng Chân Các bên đó thế nào?
Hoàng Phủ Đoan Dung nói:
– Đã không còn náo loạn nữa rồi, người cũng đi hết rồi.
– Đi hết rồi sao? – Ngọ Ninh để quyển sách cổ trước ngực, nhíu mày nói:
– Tàng Chân Các lấy thiên chỉ ép người, xem ra là khiến cho mấy nhà đó không biết làm sao rồi, lại kéo dài thêm sợ là Quảng gia sẽ đạt được mục đích. – Thuận tay lấy ra tinh linh không biết đang cùng liên hệ với ai.
Hoàng Phủ Đoan Dung nhìn hắn, có chút muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dường như có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trong mắt lộ ra một tia phức tạp.