Đại Sở! Đại Sở! Đại Sở!
Thấy đại quân Thiên Ma rút lui, trên tường thành của Nam Sở liên tiếp vang lên những âm thanh này, bọn họ lại lần nữa đánh lùi được Thiên Ma.
Diệp Thành vẫn đứng trên vân đài khổng lồ kia và dừng gióng trống, hắn gióng như một vị vương nhìn đại quân Thiên Ma rút lui.
Cơ Tuyết Băng cũng tiến lên trước, khẽ mỉm cười: “Những binh tướng của Thiên Ma trà trộn vào Đại Sở đều đã bị tiêu diệt, trong trận chiến đầu tiên đối đầu với Thiên Ma chúng ta đã dành được chiến thắng”.
“Nếu như giao Nam Sở cho muội thì muội có thể trấn thủ không?”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn Cơ Tuyết Băng.
“Giao cho muội?”, Cơ Tuyết Băng sững sờ trong giây lát.
“Nếu chỉ cố thủ thì Nam Sở bị công phá và tiêu diệt chỉ là vấn đề về thời gian”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt âu lo.
“Huynh muốn nói gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành, với hiểu biết của cô về Diệp Thành thì tiếp sau đây Diệp Thành sẽ thi triển một kế hoạch kinh thiên động địa, còn kế hoạch này chính là ván cược lớn của hắn.
“Muốn hoàn toàn đánh lùi đại quân Thiên Ma xâm lược thì chúng ta cần huỷ đi căn cơ của chúng”.
“Ý huynh nói là Thiên Ma trụ chọc trời kia?”
“Đúng”, Diệp Thành hít vào một hơi thất âu, hắn nhìn về phương Bắc, “ta muốn lập thành một nhánh quân viễn chinh quy tụ tất cả những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở, ta sẽ đưa bọn họ âm thầm trà trộn vào Bắc Chấn Thương Nguyên công phá thiên ma trụ kia”.
“Toàn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, cho dù là Cơ Tuyết Băng cũng không khỏi ngỡ ngàng, đó là sức mạnh thế nào.