“Đây đều là phần anh, tôi chưa ăn hết”
Trương Thác lắc đầu, đi đến nhà bếp xới cho mình một bát cơm khác, ngồi ở đối diện Y Ngọc Điệp bắt đầu ăn cơm.
Có Trương Thác ngồi ở đối diện, dáng vẻ ăn cơm của Y Ngọc Điệp thu liễm hơn nhiều, nhưng so với dáng vẻ ngày thường của cô ta cũng xem như là ăn như hổ đói, chỉ một lát đã ăn hết một bát cơm, Y Ngọc Điệp không nhịn được xới thêm cho mình một bát cơm nữa.
“Lão đại, bọn họ vừa nhắc đến ngài Ngưu, anh không sợ ngài Ngưu à?” Y Ngọc Điệp lén nhìn qua Trương Thác, Y Ngọc Điệp ăn cơm Trương Thác nấu, lại ở nhờ nhà Trương Thác để tránh nạn, bây giờ mở miệng đã gọi một tiếng lão đại.
“Sao phải sợ tên đó?” Vẻ mặt Trương Thác rất kỳ quái.
“Gã ta rất lợi hại à?”
Y Ngọc Điệp ôm trán.
“Anh, rốt cuộc anh có phải người của thành Bắc Hà này không thế, ngay cả ngài Ngưu mà anh cũng không biết à”
Trương Thác lắc đầu đáp.
“Không biết, tôi vừa mới đến đây không lâu”
“Chẳng trách” Y Ngọc Điệp lộ ra dáng vẻ đã hiểu.
“Vậy Hoàng Trạch Minh ngài Hoàng anh có biết không?”
“Ừ” Trương Thác gật đầu.
“Trái lại người này tôi thật sự biết, sao thế?”
“Ngài Ngưu và ngài Hoàng là anh em kết bái sống chết có nhau, cũng có thể nói là trắng đen ăn sạch, ở thành Bắc Hà này không ai dám trêu chọc đến bọn họ” Lúc Y Ngọc Điệp nói đến đây thì lộ ra dáng vẻ sợ hãi.
Trương Thác đột nhiên vui vẻ hỏi.
“Bây giờ cô nói nhiều với tôi như vậy, vừa rồi lúc trèo cửa sổ nhà tôi vào, động tác rất nhuần nhuyễn, bản thân cô chính là mang theo phiền phức đến tìm tôi”
“Không phải thế” Y Ngọc Điệp lắc đầu như trống lúc lắc.