Người đàn ông trung niên đáp: “Phùng Chí Ngạo.”
Nghe đến cái tên này, Dương Thanh càng nhíu chặt mày lại, trước khi tới Hoàng thành Phùng, anh đã có hiểu biết sơ bộ về tình hình hiện tại của Hoàng tộc họ Phùng, cái tên Phùng Chí Ngạo này với anh vô cùng quen thuộc.
Phùng Chí Ngạo, người thừa kế Hoàng vị đời tiếp theo của Hoàng tộc họ Phùng, vụ việc đánh tráo Mã Siêu năm xưa rất có thể liên quan đến người này.
Từ trên người Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh loáng thoáng cảm nhận được một hơi thở kinh khủng, quả không hổ là người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng, tu vi võ thuật đúng là rất mạnh.
Dương Thanh đã đạt tới Siêu Phàm Ngư Cảnh, có thể khiến anh cảm nhận được áp lực võ thuật thì cảnh giới có nghĩa là cảnh giới của người này hẵn sở tầm Siêu Phàm Lục Cảnh.
Người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng đã có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, vậy thì Phugnf Hoàng người đứng đầu Hoàng tộc họ Phùng sẽ mạnh cỡ nào?
“Lên xe đi!”
Phùng Chí Ngạo bỗng cất giọng như ra lệnh.
Tuy thái độ của đối phương cực kì kiêu ngạo nhưng Dương Thanh cũng không quá để ý, lần này anh tới Hoàng thành Phùng chính là để cứu người. Nay Mã Siêu, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An con trai Mã Siêu đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng, anh chỉ có thể hành động theo yêu cầu của đối phương.
Dương Thanh lên xe, xe phóng đi, hai mươi phút sau đã tới một tiệm trà.
Trên tầng cao nhất của tiệm trà, trong phòng riêng có tầm nhìn rộng rãi nhất, chỉ có hai người là Phùng Chí Ngạo và Dương Thanh đang ngồi đối diện nhau.
Dương Thanh bình thản nhìn Phùng Chí Ngạo, cất tiếng hỏi: “Ông dẫn tôi đến nơi này muốn nói gì thì hãy vào thẳng vấn đề đi”.
Phùng Chí Ngạo nhấc tách trà sứ trắng, nhấp nhẹ một ngụm, đặt tách xuống rồi mới đưa cặp mặt sắc bén nhìn Dương Thanh, cất lời: “Tôi cần hợp tác với cậu”.
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng sửng sốt, ông ta tìm mình là để hợp tác?
Dương Thanh bình thản hỏi: “Đối với ông, hẳn tôi chỉ là một tên thôn dân nơi sơn dã thôi nhỉ? Một gã thôn dân nơi sơn dã thì có tư cách gì để hợp tác với ông?”