Tiếp đó, tiếng trống trận dồn dập kéo dài vang vọng từ tường thành của Nam Sở, dội khắp thiên địa.
Nhìn từ xa, đó là một vân đài rộng cả tám nghìn trượng trên Thiên Môn Thành của Nam Sở, trên vân đài đó có một cái trống trận rộng tám mươi trượng, còn người gióng trống chính là Thánh Chủ Thiên Đình, thống soái của Đại Sở – Diệp Thành.
Giết! Giết cho ta!
Ma tướng của Thiên Ma lần lượt rút sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, gằn lên phẫn nộ: “Sát trận hư thiên, tiêu huỷ nó cho ta”.
Vù! Vù! Vù!
Diệp Thành vừa dứt lời, đại quân Thiên Ma với hàng ngàn sát trận hư thiên lần lượt khôi phục uy năng, cứ thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành đang gióng trống trận.
Đột nhiên, hàng nghìn thần mang huỷ thiên diệt địa bắn về phía vân đài, mục tiêu rất rõ ràng chính là muốn tiêu diệt phía Diệp Thành.
Sát trận hộ thiên, mở!
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt bấm quyết.
Ngay lập tức, một kết giới khổng lồ bao trùm khắp vân đài, hư thiên sát trận của Thiên Ma với vô số thần mang lần lượt công phá vào kết giới khiến kết giới kiên cố kia mặc dù rung lên kịch liệt nhưng chưa bị tàn phá.
Rầm! Rầm!
Ma tướng của Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, điên cuồng như sư tử.
Đại quân Thiên Ma điều chỉnh lại trận kì, bóng người rợp trời lại một lần nữa công phá tường thành của Nam Sở.
Ý chí chiến đấu của tu sĩ ở Nam Sở cao ngút trời khiến những sát trận đã được bố trí sẵn, cường nỏ và cung tiễn đều bay xuống phía dưới, từng bóng người của đại quân Thiên Ma hoá thành huyết vụ, máu nhuốm đẫm tường thành dài ba triệu dặm của Nam Sở.