Không sai, chính là cái này.
Cố Thanh Sơn lập tức vỗ nhẹ túi trữ vật, bỏ bản vẽ này vào. Hắn vừa định cầm lấy viên thủy tinh kia nhìn cho kỹ, nhưng không ngờ nó lại đột ngột vỡ ra, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Thanh Sơn sững sờ, vội phóng Thần niệm ra quan sát mọi nơi, nhưng không phát hiện được điều gì.
Quốc vương của Thánh quốc sẽ không cất giấu một vật vô ích ở một nơi trịnh trọng như thế này, nhưng vì sao quả cầu thủy tinh kia vừa chạm vào thì đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa rồi?
Trên thế gian này thật sự có quá nhiều thứ đưa đến hiệu quả giống vậy, trong lúc vội vã hắn cũng không thể nhớ nổi rốt cuộc đó là cái gì.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng chờ trong giây lát, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Chẳng lẽ vì để đây quá lâu rồi nên đã mất hết công dụng?
Hắn cũng không tiếp tục chờ đợi nữa mà cẩn thận lắp lại bức tranh kia vào lồng kính, sau đó treo khung ảnh lên trên tường. Mọi thứ lại khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không ai có thể phát hiện ra rằng đã có người từng tới đây cả.
Thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
Cuối cùng cũng lấy được công thức điều chế thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh!
Đây không chỉ là bước để hắn tiến gần hơn tới “Tru Tà”, mà hơn hết, khi hắn mang cách điều chế này về đưa cho Nữ Thần Công Chính, Nữ Thần đương nhiên sẽ suy ra được cách đơn giản để pha loãng loại thuốc này. Đến lúc đó, hệ thống của hắn cũng có thể đưa chức nghiệp Thiên Tuyển vào tuyển chọn rồi.
Tính đến thời điểm hiện tại, hai chức nghiệp là Thiên Tuyển và Võ Đạo đều đã có thể chọn, như vậy chỉ còn lại có Ngũ Hành Khai Hóa nữa thôi.
Công tác chuẩn bị để tuyển chọn chức nghiệp đã hoàn thành được hai phần ba!
Cố Thanh Sơn lấy máy Bước nhảy siêu tốc xách tay ra lần nữa, kích hoạt nó để chuẩn bị rời đi.
Giọng của Liêu Hành truyền ra từ Bước nhảy siêu tốc: “Đã xác định vị trí, Nữ Thần Công Chính đang chuẩn bị, ba mươi giây sau sẽ tiến hành dịch chuyển. Giáo hoàng vẫn còn ở trong tòa thánh, mấy nơi khác cũng vẫn bình thường… Khoan đã, Thánh đồ Yvan đã rời đi rồi, gã đang tuần tra xung quanh.” Giọng ông ta đột nhiên cao vút lên.
“Không sao, tôi rời đi ngay bây giờ mà.” Cố Thanh Sơn nói.
“À à, cũng phải.” Liêu Hành dường như cũng cảm thấy vừa rồi mình đã kinh sợ hơi quá, liền ngượng ngùng nói.
“Chú ý quan sát sự thay đổi của số liệu dịch chuyển đi, vất vả cho ông rồi.” Cố Thanh Sơn nói xong, trong lòng cũng thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Một bữa ăn tối thịnh soạn, hơn nữa còn thu được cách điều chế trấn quốc của Thánh quốc, Cố Thanh Sơn cảm thấy buổi tối này trôi qua khá là hoàn mỹ.
Có điều, hắn đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cảm giác được… dường như có chỗ nào đó không đúng.
Cố Thanh Sơn ngẩng phắt đầu dậy thì liền trông thấy một người đứng ở giữa không trung đang lẳng lặng nhìn hắn.
Đó là một ông già, một ông già rất tiều tụy.
Thân thể của ông ta khá mờ nhạt, đôi mắt nhìn Cố Thanh Sơn chằm chằm.
“Ngươi là ai?” Ông ta hỏi.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
“Anna đâu? Anna bé nhỏ của ta đâu?” Ông cụ vô cùng thất vọng lẩm bẩm nói.
“Thật đáng tiếc, sau khi hồn khí bị mở ra thì ta chỉ có thể tồn tại được mười phút thôi, thế mà ta lại không thể thấy được Anna.” Ông ta gục đầu xuống, trên mặt lộ ra một sự tiếc nuối trước đó chưa từng có.
“Quốc vương bệ hạ!” Cố Thanh Sơn thất thanh nói.
Cố Thanh Sơn đã nhận ra, đây là linh hồn của Quốc vương Thánh quốc!
“Vì sao ngài lại ẩn mình tại đây chứ!” Hắn nhịn không được hỏi: “Một nơi ẩn nấp như vậy thì Anna làm sao có thể đến đây để tìm ngài được?”
Ông ta lẩm bẩm: “Con bé nhất định sẽ trở lại, thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh chính là nền tảng của vương quốc này, chỉ cần con bé còn sống, thì nó nhất định sẽ trở lại.”
Cố Thanh Sơn vẫn chưa yên tâm, dùng thần niệm nhẹ nhàng đảo qua.
Đây thật sự là linh hồn của Quốc vương!