Nhìn Khương Thương đối đáp Khương nhị lão gia đồng dạng muốn hộc máu.
Ông ta chính là xuất thân tiến sĩ chính thức, từng vào Hàn Lâm Viện học tập, ánh mắt đương nhiên phải có, nào không nhìn ra bài thi của nhi tử xuất sắc cỡ nào.
Càng là như thế, trong lòng càng nhỏ máu.
Đáng tiếc, quá đáng tiếc.
Dưới tình huống thực lực một người không thay đổi, thành tích phập phồng rất coi trọng vận khí, lần này Tứ thư đề rõ ràng đúng khẩu vị của Khương Thương, lại chờ thêm ba năm, ai biết người ra đề mục sẽ có sở thích đặc biệt gì?
Đây là cử nhân tới tay lại bay mà!
Khương nhị lão gia mấy ngày nay nhận được không ít “An ủi” từ đồng liêu, lòng vừa động đem bài thi của Khương Thương truyền ra ngoài.
Rất nhanh người chú ý khoa khảo liền biết một sự kiện: Đại công tử Đông Bình Bá phủ là người có Giải Nguyên chi tài, nề hà vận khí quá kém phân tới xú hào, không thể tiếp tục kiên trì khảo thí.
Cứ như vậy, Khương Thương lui thi liền thành một sự kiện làm mọi người cảm thấy đáng tiếc.
Tiêu thị bị đả kích còn lớn hơn cha con Khương nhị lão gia, liên tiếp mấy ngày cả cơm đều không ăn được mấy ngụm, rất nhanh thì bệnh tật không dậy nổi giường.
Lục tục có không ít người tới thăm bệnh, Tiêu thị từ trong miệng những người này nghe nói tình huống của nhi tử càng cảm thấy tan nát cõi lòng.
Chờ Khương nhị lão gia tới, Tiêu thị nhịn không được khóc nức nở nói: “ Bài thi của Thương Nhi truyền ra ngoài, hiện tại người người đều thấy tiếc thay nó, nói nó có Giải Nguyên chi tài, lời này mà để Thương Nhi nghe được làm sao mà chịu cho được……”
Nghe thanh âm hít không khí của Tiêu thị Khương nhị lão gia đã cảm thấy phiền lòng, thậm chí sinh ra một suy nghĩ hoang đường: Ngày ấy nếu không phải bà nương này thảo luận hào xá tốt xấu với ông ta, nói không chừng Thương Nhi sẽ không xui xẻo như vậy.
Đều là cái miệng quạ đen của xuẩn bà nương!
“Đừng khóc, bà thì biết cái gì!”
Tiếng khóc nức nở của Tiêu thị khẽ dừng, một khuôn mặt vàng như nến cố hết sức nâng lên nhìn về phía Khương nhị lão gia.
Tiêu thị xuất thân tầm thường, ở trên đại sự từ trước đến nay đều nghe Khương nhị lão gia nói.
“Mỗi mùa thi Hương thí sinh bởi vì bị bệnh mà bỏ thi đếm không hết, Thương Nhi là đứa có tài, tên họ người lui thi sẽ không xuất hiện trên quế bảng, ai sẽ biết nó có tài? Dựa vào chính chúng ta nơi nơi giải thích chứ sao? Hiện tại đem nội dung bài thi của nó truyền ra, những người có ánh mắt vừa nhìn liền sẽ thấy tiếc dùm nó, dẫn đến nhớ kỹ tài hoa của Thương Nhi. Chờ đến ba năm sau Thương Nhi hạ tràng lần nữa tất nhiên sẽ được chú ý, đây đối với nó là vô cùng có lợi.” Khương nhị lão gia nhẫn nại giải thích.
Nói trắng ra là, Khương nhị lão gia là ở dưới tình huống xấu nhất giúp Khương Thương tạo thế, chuẩn bị cho thi Hương ba năm sau.
Trong Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân khi nghe được tiếng gió phiền muộn bên ngoài nặng nề mà thở dài.
Nói trưởng tôn có Giải Nguyên chi tài, bà ta không cảm thấy là nói điêu. Trưởng tôn khi còn bé đi vỡ lòng, tiên sinh vỡ lòng liền nói nó là người có thiên phú học tập, tương lai phụ tử một nhà song tiến sĩ chắc chắn trở thành một câu chuyện làm người người ca tụng.
Phụ tử song tiến sĩ đó, đây là phong quang cỡ nào!
Phùng lão phu nhân chỉ cần nghĩ đến điều này liền chạm tim đau thắt.
Nếu trưởng tôn không nên thân ấy là không có biện pháp, nhưng trưởng tôn rõ ràng có năng lực như vậy lại bởi vì vận khí kém mà lỡ mất cơ hội thi Hương, điều này quá làm người ta khó chịu.
Liên tiếp hơn mười ngày bầu không khí trong Đông Bình Bá phủ đều vô cùng trầm thấp, làm cho Khương Trạm cũng ngại khoe khoang, mỗi ngày thành thành thật thật đến Kim Ngô Vệ làm việc, ngược lại rất nhanh thì thích ứng thân phận mới.
Ba đợt thi xong, rất nhanh liền công bố quế bảng, đầu danh Giải Nguyên lập tức nhảy vào tầm mắt thế nhân.
Giải Nguyên mới ra lò ấy thế mà là một vị thiếu niên, chính là danh dương kinh thành Như Ngọc công tử Chân Hành.
Ngày kế yết bảng chính là mở tiệc Lộc Minh Yến chiêu đãi tân khoa cử nhân, Chân Hành có thể nói là chúng tinh phủng nguyệt, không biết tiếp bao nhiêu rượu ngon cùng khoa đưa qua.
Thiếu niên đắc ý, luôn có người nhìn không quen, liền có người nói lời chua lè: “Đáng tiếc cho Đại công tử Đông Bình Bá phủ Khương Thương không có thi xong, bài thi của hắn ta đã xem qua, xác thật có Giải Nguyên chi tài.”
Chân Hành cũng không phải là con mọt sách bị người bực bội còn giả vờ quân tử, từ chỗ phụ thân dường như cũng chưa từng học được nén giận, lập tức hơi hơi nhướng mày cười nói: “Vậy bài thi của ta huynh đài xem qua chưa?”
Y dứt lời liền cho người lấy giấy và bút mực tới, lưu loát đem Tứ thư đề ngày thứ nhất viết thuộc lòng ra, ngay sau đó ném bút đi, ghé vào trên bàn ngủ thiếp đi.
Thiếu niên Giải Nguyên say rượu xong có tùy tiện chút, ai mà không tha thứ cho đâu?
Bài thi Chân Hành viết thuộc lòng ra rất nhanh đã bị cử tử ở đây truyền khắp, theo sát lại lấy tốc độ kinh người truyền ra bên ngoài.
Nếu nói Khương Thương là một nhân tài đọc sách, vậy Chân Hành chính là thiên tài, hai bài thi đặt chung một chỗ so sánh, bài thi vốn được vô số người tiếc hận của Khương Thương lập tức bị bài thi kinh tài tuyệt diễm của Chân giải nguyên sấn thành cặn bã.