Dứt lời, lại ho lên sù sụ. Cô nàng nghe vậy thì mắt thoáng lóe lên một tia khác lạ, nhưng vẫn mở cửa xe, bước xuống.
Phía trước xe, quả thực có một cây to đổ chắn đường. Hơn nữa, nhìn dấu vết để lại thì tám chín phần là có người cố tình chặt. Quả nhiên, Tạ Thiên Hoa nghĩ được đến đây thì từ hai bên đường cũng nhảy ra một toán cướp.
Tên cầm đầu nom khá là đô con lớn tiếng:
“Núi này ta trồng, cây này ta mở, muốn đi qua phải trả tiền mãi lộ!”
Bên cạnh y, một tên nhỏ thó mặt chuột, râu dê tằng hắng:
“Đại ca, là núi này ta mở, cây này ta trồng!”
“Im! Ngươi thì biết cái gì?”
Tên đầu lĩnh hình như thẹn quá hóa giận, vung tay đánh vào ót tên nhỏ thó. Lúc này lại có một tên cướp khác lên tiếng, giọng xun xoe nịnh nọt:
“Mày ngu lắm! Nói ‘núi này ta trồng, cây này ta mở’ mới thể hiện được tài dời non lấp bể của đại ca, hiểu không?”
Tên cầm đầu nghe vậy thì cười phá lên ra chiều đắc ý. Tạ Thiên Hoa đứng một bên nhìn đám cướp nhảy nhót, thoáng nhíu mày một cái. Phía sau lưng cô nàng, trên ghế đánh xe, lão phu xe tuy cơ thể thì run lên cầm cập nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng ta lại sắc lẻm, nào có điểm nào giống một ông lão đã sáu bảy chục tuổi, gần đất xa trời?
“Lão” đánh xe len lén đưa tay ra sau thắt lưng, rút ra một con dao nhỏ cỡ dao phẫu thuật thời hiện đại, nheo mắt nhìn Tạ Thiên Hoa. Gã hiện tại đương chỉ trực lúc cô nàng phân tâm đối phó đám cướp thì sẽ hạ thủ ám sát.
Tên sát thủ cũng không phải đợi lâu. Chỉ thấy Tạ Thiên Hoa vung tay một cái, một vệt sáng màu xanh bắn ra, xuyên tim cả mười mấy tên cướp, bọn chúng chỉ kịp thét lên một tiếng tiếng kêu thảm, trước khi bị lực tịnh hóa biến thánh khói xanh, biến mất trong thiên địa. Tên sát thủ thoáng rùng mình một cái, nhưng cũng không dám phân tâm! Bàn tay cầm ám khí của gã đã sớm nắm chắc thời cơ mà vung lên. Theo như tính toán của hắn, chỉ vài giây nữa thôi là dao tẩm độc sẽ găm vào cổ mục tiêu, lúc đó thì không ai có thể cứu nổi y thị nữa.
Bỗng, cổ tay tên sát thủ nhói đau. Rồi, “cạch” một tiếng, con dao mới rồi còn trong tay gã cắm phập xuống ghế đánh xe bên cạnh. Tên sát thủ liếc nhìn con dao trên ghế, lại chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn cổ tay với vết cắt đang rỉ khói. Tiếp đó, khói xanh từ miệng vết thương nhanh chóng lan ra toàn thân, xóa sổ hắn khỏi trời đất hệt như toán cướp vừa mới rồi. Đến tận lúc mất đi ý thức, gã vẫn không biết mình đã để lộ sơ hở lúc nào, để bị Tạ Thiên Hoa phát hiện…
oOo
Tạ Thiên Hoa thở dài một hơi, vung tay tạo gió thổi bay khói xanh còn chưa tản hết.
Kỳ thực, từ lúc chưa lên xe, cô nàng đã phát hiện “lão đánh xe” có điểm bất thường. Toàn bộ cử chỉ, hành động, và ánh mắt của “lão” đều không hợp với tuổi. Hơn nữa, “lão” ta cố tình ho lên sù sụ để không phải nói chuyện, “tránh lộ sơ hở”, nhưng lại khéo quá hóa vụng. Tiếng ho của tên sát thủ quá nông chứ nào có sâu như người có bệnh thật? Lừa mấy cậu ấm cô chiêu chưa bao giờ nhìn thấy người bệnh còn được, chứ sao lừa nổi người cảnh giác như Tạ Thiên Hoa?
Cô nàng vẫn lên xe, chả qua là vì muốn xem xem đối phương định giở trò gì mà thôi. Lại nói, nếu đằng nào cũng phải đối mặt, thì nên giành quyền chủ động về tay mình, trốn tránh không phải là cách.
Thành thử, từ lúc chưa xuất chiêu, Tạ Thiên Hoa đã nhẩm tính quỹ đạo cần thiết rồi. Thanh sắc thần quang bắn ra, sau khi diệt sát bọn cướp, sẽ lập tức vòng lại, xử đẹp nốt “lão đánh xe”. Chỉ trong tức thời mà cô nàng đã có thể tính toán kỹ càng, xuất chiêu vừa chuẩn, không một động tác thừa như vậy, đủ để thấy trình độ khống chế thanh sắc thần quang cùng tốc độ tính toán, vận dụng kiến thức toán và vật lý đã học được từ Nguyễn Đông Thanh cao như thế nào.
Còn việc cô nàng thở dài, có lẽ là do không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải giết sạch đám sát thủ. Tạ Thiên Hoa cũng không phải là tiếc thương gì mạng của chúng. Dù gì, từ trước khi xuất phát, bốn sư huynh muội bọn họ cũng đã hiểu rõ lần này ra ngoài, nếu nhân từ, nương tay với kẻ thù, có thể sẽ không còn mạng mà về gặp lại anh em. Nàng ta đơn giản là tiếc vì không thể tra khảo xem kẻ thù là ai.
Tạ Thiên Hoa xuất thân yêu tộc, vốn không nắm chắc thuật sưu hồn. Lại nói, các tổ chức sát thủ thường đều có đề phòng. Sát thủ ra ngoài hành động trên mình đều sẽ có ấn ký của kẻ cầm đầu tổ chức. Nếu cô nàng sưu hồn không cẩn thận, không những vẫn không thể lấy được thông tin gì hữu ích, mà còn có thể tự rước họa sát thân. Thành thử, cách duy nhất là hạ sát thủ.
Tạ Thiên Hoa lắc đầu chặc lưỡi một cái, cố gắng bình ổn tâm tình. Sau đó, hất cái thân cây chắn đường sang một bên, trèo lên ghế lái xe ngựa, cho xe rong ruổi về phía hầm mỏ. Việc đến đâu hay đến đó đi. Binh đến thì tướng chặn, nước lên thì đất ngăn! Hay theo như lời sư phụ cô nàng vẫn hay nói, nàng ta hãy còn “có công vụ trên người”, cũng “không thể để những chuyện ngoài tầm kiểm soát làm ảnh hưởng” được.