Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Ông vừa nói muốn Tô San bán tin tức của tôi cho Trần Hưng Hải đấy”.
“Cậu, cậu…”
Tô Thành Vũ quá sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Tối qua cậu đi cùng con bé San sao ạ?”
“Bố ơi, tối qua người đi cùng con chính là Dương Thanh!”
Tô San lên tiếng xác nhận.
Nghe vậy, Tô Thành Vũ sững sờ tại chỗ.
Ông ta vừa mới tới, chưa biết rõ tình hình nơi này, cũng không biết tối qua Tô San đi cùng ai.
Trông thấy ánh mắt chán ghét của đám người Trần Hưng Hải nhìn chằm chằm Dương Thanh, ông ta mới hiểu ra người có xích mích với Trần Anh Tuấn vào tối qua chính là Dương Thanh!
Vậy thì đám người Trần Hưng Hải tới đây là để đối phó anh sao?
Ông ta lại còn định giúp đỡ bọn họ.
Nghĩ vậy, Tô Thành Vũ suýt tè ra quần, chân run lẩy vậy.
Người trẻ tuổi trước mặt có thể tùy ý tiếp quản một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Không chỉ là Châu Thành, cho dù là cả Chiêu Châu cũng không có mấy người có thể uy hiếp được Dương Thanh.
“Tôi khuyên mấy ông một câu, muốn động vào cậu Thanh hãy tự lượng sức mình trước đi!”
Tô Thành Vũ vừa rồi còn khúm núm trước mặt Trần Hưng Hải giờ đây lại như biến thành một người khác, lạnh lùng cảnh cáo đám chủ gia tộc của Châu Thành.
Ông ta và Lạc Bân đứng cạnh Dương Thanh cứ như vệ sĩ của anh.
“Tô Thành Vũ, cậu có ý gì?”
Trần Hưng Hải cau mày hỏi.
“Ông chủ Trần, nể tình hai nhà chúng ta thân thiết nhiều năm, tôi khuyên ông, nếu không có chứng cứ xác thực thì hãy rời khỏi đây đi!”
Tô Thành Vũ bình thản đáp.
Tuy hai nhà Tô – Trần có giao tình với nhau nhưng chỉ là khi bố của Tô Thành Vũ còn sống.
Từ khi ông ta tiếp quản gia tộc, quan hệ hai nhà không còn thân thiết như trước nữa.
Nếu nhà họ Trần có xung đột với Dương Thanh, chắc chắn ông ta sẽ đứng về phía Dương Thanh.
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?”
Trần Hưng Hải lập tức nổi giận.
Đối với lão ta, Tô Thành Vũ chỉ là con cháu của một người bạn cũ, không ngờ đối phương dám đối đầu với mình.
Lão ta không ngờ được rằng, không phải Tô Thành Vũ đang uy hiếp mà là tốt bụng nhắc nhở lão ta.
Tô Thành Vũ thở dài, ông ta không được để lộ thân phận thật sự của Dương Thanh.
Ông ta đã nhắc nhở Trần Hưng Hải, nếu nhà họ Trần còn tự lao đầu vào chỗ chết cũng không phải tại ông ta.
“Ông chủ Trần, tôi không hề uy hiếp ông.
Nhưng tôi nói cho ông biết, bất kỳ ai dám động vào cậu Thanh đều là kẻ địch của nhà họ Tô!”
Tô Thành Vũ kiên định nói: “Cho dù hi sinh toàn bộ nhà họ Tô cũng đáng!”
Oành!
Lời nói bá đạo của ông ta khiến tất cả đều khiếp sợ.
Nhà họ Tô muốn trở mặt với nhà họ Trần chỉ vì một thằng ở rể vô dụng sao?
Đến cả Trần Hưng Hải cũng không dám tin nhà họ Tô làm bạn với gia tộc ông ta bao lâu nay lại đứng về phía kẻ địch của mình.
Mục Đông Phong híp mắt quan sát.
Ông ta vẫn luôn cảm thấy Dương Thanh không hề đơn giản nhưng chỉ điều tra ra được anh là đứa con hoang bị gia tộc Vũ Văn trục xuất mà thôi.
Tuy có quan hệ với gia tộc Vũ Văn nhưng không đến mức Tô Thành Vũ phải ủng hộ tới vậy.
“Cậu đang tuyên chiến với nhà họ Trần sao?”
Trần Hưng Hải cắn răng chất vấn.
“Phải xem nhà họ Trần lựa chọn thế nào!”
Tô Thành Vũ tỏ rõ thái độ, khí thế mạnh mẽ.
“Được, nếu đã như vậy tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi nhà họ Trần của Châu Thành chính thức tuyên chiến với nhà họ Tô của Giang Hải!”
Trần Hưng Hải gằn từng chữ.
“Công ty Hải Đức của Châu Thành tuyên chiến với nhà họ Tô của Giang Hải!”
“Nhà sản xuất Tần Thị của Châu Thành tuyên chiến với nhà họ Tô của Giang Hải!”
“Nhà họ Văn của Châu Thành tuyên chiến với nhà họ Tô của Giang Hải!”
…
Trần Hưng Hải vừa dứt lời, mấy gia tộc lớn đang có mặt cũng thi nhau tuyên chiến với nhà họ Tô.
Lời tuyên chiến bá đạo vang vọng khắp cả sảnh.
Khách khứa ngơ ngác chứng kiến hết thảy.
Nhưng Tô Thành Vũ không hề lung lay, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Dương Thanh nở nụ cười ngây ngô vô hại, chợt quay sang hỏi Mục Đông Phong: “Ông thì sao?”
– —————————
.