Phổ Hóa Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn lần lượt hiện thân. Mắt thấy Càn Khôn Pháp Tổ cũng bị kinh động, người này không còn hiếu chiến nữa, phá vỡ vòng vây, nhảy lên trốn đi. Bên trong cấm điện, chỉ còn lại một đám khí bốc mùi hôi thối.
Chư thần hai mặt nhìn nhau, sự khiếp sợ trong mắt khó có thể diễn tả thành lời.
Ai to gan như thế, lại dám xông thẳng vào Bồng Lai cung giáng, cưỡng ép cướp đoạt mảnh vỡ rìu Bàn Cổ?!
Thiếu Điển Tiêu Y nhận lấy mảnh vỡ rìu Bàn Cổ từ trong tay Hồ Tuy, trên mặt vẫn không biểu lộ hỉ nộ, trong lòng cũng đã sóng to ngập trời. Ông trầm giọng nói: “Ngươi có công bảo vệ báu vật, thăng chức làm địa tiên.”
Hồ Tuy nói: “Ơ?!” Vậy là ta thăng làm địa tiên rồi?! Tuy rằng cấp bậc địa vị vẫn thấp kém, nhưng đã đường đường chính chính là một Thần tộc. Mà tiểu tiên nga, chỉ là nô bộc của Thần tộc, đúng là khác biệt rất lớn với thân phận này. Nàng quay đầu lại nhìn Thanh Hành quân, phế phủ của Thanh Hành quân như muốn bốc cháy, cố nén đau đớn, vẫn còn duy trì tư thế bao bọc xung quanh nàng, nói: “Còn không tạ ơn đi?”
Hồ Tuy lúc này mới quỳ lạy nói: “Ngũ Tân tộc Hồ Tuy tạ ơn ân điển của bệ hạ!”
Thiếu Điển Tiêu Y không hề để ý tới nàng, nâng tay truyền thanh khí cho tiểu nhi tử của mình, áp chế thương thế. Thanh Hành quân nói: “Con không sao, phụ thần nhất định phải bắt lấy hung thủ.” Thiếu Điển Tiêu Y ừ một tiếng, thế nhưng bắt lấy hung thủ có dễ gì đâu chứ?
Ông quay đầu lại hỏi: “Pháp Tổ đâu rồi?!” Loading…
Vừa dứt lời, ngoài điện, Càn Khôn Pháp Tổ tiến vào. Thật hiếm thấy, lão vậy mà cũng có vẻ mặt ngưng trọng.
Thiếu Điển Tiêu Y bước nhanh ra nghênh đón, cùng lão đối diện ánh mắt, trong lòng hai người đều rùng mình.
Càn Khôn Pháp Tổ thấp giọng nói: “Chạy rồi.”
Thiếu Điển Tiêu Y hỏi: “Không đuổi theo kịp?”
Nét mặt Càn Khôn Pháp Tổ càng thêm khác thường: “Lúc sự việc xảy ra, bần đạo liền chạy tới Nam Thiên môn chặn lại. Người này chạy trốn với tốc độ cực nhanh, khiến kẻ khác kinh hãi. Bần đạo giao thủ một chưởng với y, vẫn phải để y trốn thoát.”
Mặt Thiếu Điển Tiêu Y đã âm u mây đen: “Y có thể tiếp được một chưởng của Pháp Tổ, mà còn không giảm thế đi sao?”
Càn Khôn Pháp Tổ trầm giọng nói: “Không phải tiếp được một chưởng của bần đạo, mà là giao thủ một chưởng với bần đạo. Nếu không phải lo lắng Thiên giới cùng nhau tiến công, y không hẳn sẽ lựa chọn bỏ chạy đâu.”
Thiếu Điển Tiêu Y nhìn cấm điện, pháp trận phòng ngự nơi này là hạng tinh diệu gì? Nhưng ở trước sức mạnh tuyệt đối của y, trận pháp lại không chịu nổi một kích. Ông nói: “Trên người người này, có khí mùi hôi đặc biệt nồng nặc.”
Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu, lão cũng ngửi thấy được. Lão nói: “Là…… Thần Ma Chi Tử?!”
Thiếu Điển Tiêu Y lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể chứ? Thần Ma Chi Tử thân mang hai khí thanh trọc, trước giờ luôn sớm chết yểu, không đạt được thành tựu gì. Từ bao giờ Tứ giới lại có thứ yêu tà đáng sợ như thế?”
Đáp lại ông chỉ có sự im lặng.
Cho dù là Ma tôn Viêm Phương, cũng tuyệt đối không dám xông thẳng vào Bồng Lai cung giáng. Người này không chỉ đến đây, mà còn toàn thân trở ra. Chuyện này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ cũng sẽ làm cho Ma tộc cười đến rụng răng, ai dám tin chứ?!
Càn Khôn Pháp Tổ trầm ngâm nói: “Thứ đáng sợ hơn là tu vi của người này, còn có ý định trộm lấy mảnh vỡ rìu Bàn Cổ của y.”
Thiếu Điển Tiêu Y lạnh lùng nói: “Cho dù có lật tung cả Tứ giới, cũng nhất định phải bắt lấy người này!”