Quảng Mị Nhi thu bình về, tự rót cho mình một
ly rượu, nâng ly lên mời:
– Lời lúc trước là Mị Nhi nói sai rồi, mong rằng tướng quân đừng trách móc, Mị Nhi uống cạn ly này trước để tỏ lòng tôn kính, quyền đương nhận lỗi – Nói xong liền ngửa đầu lên uống cạn, ngón tay thon dài linh hoạt khẽ lật một cái, đưa ly rượu đã cạn chỉ thấy đáy cho Miêu Nghị xem, chờ hắn nâng chén uống.
Động tác thuần thục, vừa nhìn đã giống người thường xuyên đi dự yên tiệc.
– Không dám! – Miêu Nghị khách khí nói một tiếng, đương nhiên là uống cạn rồi.
Lúc Quảng Mị Nhi đang muốn lui xuống, Mị Nương lại thuận tiện đưa đẩy, nói:
– Mị Nhi, ít khi thấy con và người khác hợp nhau như vậy, ta nhìn tuổi tác của tướng quân cũng không lớn hơn con là bao, chẳng mấy khi con có một người vừa gặp đã quen, có thể làm bạn bè sau đó thường xuyên liên lạc nhé.
Quảng Mị Nhi quay đầu hỏi Miêu Nghị.
– Ý của tướng quân như thế nào?
Miêu Nghị từ chối nói:
– Không dám với cao!
Quảng Mị Nhi lại đặt ly rượu và bình rượu xuống, sau đó móc ra hai chiếc tinh linh, phân biện đánh lên pháp ấn của mình, hai chiếc tinh linh đặt trước án của Miêu Nghị, không nói một câu nào, để cho Miêu Nghị tự xem tự làm.
Câu Việt đang ngồi ở dưới cũng dần dần nâng ly đưa lên môi, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, tính tình thật của tiêu thư cũng lộ ra rồi, việc này lại bớt phiền phức đi nhiều.
Miêu Nghị hơi trầm ngâm do dự, nghĩ đến lời dặn dò của Khấu gia, cuối cùng vẫn phải lưu lại pháp ấn của mình trên hai chiếc tinh linh. Quảng Mị Nhi lấy lại một chiếc tinh linh cầm lắc lư trong tay, thấy một chiếc còn lại có phản ứng, cũng không nói thêm gì nữa, mang bình rượu và ly rượu đi, chỉ để lại một chiếc tinh linh, trở về vị trí của mình, xem như rất bình tĩnh, chỉ có bản thân nàng biết hai gò má của nàng đang dần dần nóng lên.
Lúc này Mị Nương quay sang nói với Câu Việt:
– Quản gia, ngươi mời tướng quân đến đây là vì chuyện gì?
Câu Việt đứng lên trả lời:
– Không giấu gì Vương phi, lần này lão nô phụng mệnh tìm Ngưu tướng quân để hỏi chuyện, Ngưu tướng quân bên này có xảy ra chút phiền phức… – Lúc này mới kể qua chuyện của Miêu Nghị một chút.
– Thì ra là như vậy… – Ánh mắt của Mị Nương đang rơi trên người Miêu Nghị cũng khẽ lóe lên, trầm ngâm hồi lâu, dường như đang suy tư gì đó, cuối cùng lại vuốt cằm nói: – Ta thấy tướng quân ở đây cả người không được tự nhiên, nếu đã có công việc bên người, mẹ con chúng ta cũng không dám quấy.
Mị Nương gật đầu biểu ý với Quảng Mị Nhi một cái, hai mẹ con liền đứng dậy rời đi, thế nhưng lúc đi ra ngoài lầu các, bà bông quay đầu lại nói một tiếng:
– Quản gia, ông đến đây một lát.
Câu Việt lập tức bước nhanh ra, đi theo bên cạnh hai mẹ con Mị Nương rời đi, để lại Miêu Nghị một mình ở trong lầu các.
Không lâu sau, Câu Việt quay trở về, ngồi vào vị trí cũ, uống cạn ly rượu rồi từ từ nói:
– Ngưu tướng quân, lần này cũng là vận khí của ngươi, Vương phi có ý muốn giúp ngươi một chút.
Miêu Nghị thản nhiên nói:
– Mạt tướng không hiểu lời của tiên sinh là có ý gì.
Câu Việt ngồi đó quay người lại, nói:
– Vương phi chỉ có một người con gái này, coi như viên ngọc quý trên tay, vẫn luôn buồn phiền vì hôn sự của tiểu thư, hôm nay thấy tiểu thư và tướng quân vừa gặp mà như đã quen, mà Vương phi đối với tướng quân cũng rất bằng lòng, liền nổi lên tâm tư muốn chiêu tế(chiêu tế: kén rể), vừa rồi Vương phi mới báo cho biết, chỉ cần tướng quân gật đầu, Vương phi nguyện gả ái nữ của mình cho tướng quân, còn về chuyện ở Tây Đinh Vực, Vương phị tự sẽ hóa giải cho tướng quân, không biết ý của tướng quân như thế nào?
Loanh quanh nửa ngày cuối cùng cũng lộ ra ý định thực! Miêu Nghị cười khẩy trong lòng, nhưng biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh, nói:
– Ý tốt của Vương phi mạt tướng xin nhận, mạt tướng không tin tiên sinh không biết sự việc xảy ra ở cổng thành, Ngưu mỗ đã có ý trung nhân rồi, không dám với cao lấy viên dạ minh châu trên tay của Vương phi.